Kiều Hoa run rẩy bước xuống xe, Từ Sơn Tùng ba bước thành hai chạy tới đỡ cô.
Cậu nhóc Kiều Minh ở sau xe cũng nhảy xuống dưới, tung ta tung tăng chạy theo phía sau ba mẹ.
Kiều Hoa đi khập khiễng, tức giận chọc chọc ót con trai, “Chơi vui cái gì mà vui, thiếu chút nữa chúng ta ăn cơm nhà nước đó,”
Kiều Minh cũng bắt chước Từ Sơn Tùng, đỡ lấy Kiều Hoa, vẻ mặt đầy mờ mịt, chớp chớp mắt, “Ăn cơm nhà nước? Nhà chúng ta có đũa, có muỗng, có chén đầy đủ, vì sao phải tới chỗ nhà nước ăn cơm?”
Kiều Hoa dở khóc dở cười, điểm mũi nhỏ của Kiều Minh, “Con đúng là đại ngốc mà!”
Kiều Minh bị điểm có chút ngứa, chóp mũi nhíu lại, hắt xì mấy cái, “Mẹ, con không phải là đại ngốc!”
“Ha ha ha ~”
Bầu không khí vốn khẩn trương, bị mấy câu nói ngây thơ của Kiều Minh làm cho tan biến hẳn. Hai vợ chồng Kiều Hoa nhìn con trai không biết nên khóc hay nên cười.
Ở đầu hẻm, Lý Hồng Quân khoan thai đạp xe đến muộn, anh ta đạp một hơi gần hai chục phút, chân đã sớm mỏi đến không chịu được, mỗi bước chân đều phải dùng rất nhiều lực.
Thật vất vả mới đến trước mặt hai vợ chồng Kiều Hoa, anh ta dừng lại thở dốc hơi.
Đến trước mặt Từ Sơn Tùng, cũng mặt kệ Kiều Hoa, Lý Hồng Quân dồn cả người lên trên người Từ Sơn Tùng, “Ai da uy, mệt c.h.ế.t tôi rồi….Cậu đúng là huynh đệ tốt nhất của tôi! May là cậu cầm giúp tôi một túi, bằng không, với bao lớn bao nhỏ thế này, tôi không có cách nào trốn được.”
Khi nghe thấy có tuần tra đến, bọn họ hoảng loạn đến mức thiếu chút nữa quăng hết đồ, dẫm lên nhau mà chạy! Cũng may có Từ Sơn Tùng lý trí, quay lại giúp anh ta một phen.
Đủ nghĩa khí!
Từ Sơn Tùng liếc nhìn Lý Hồng Quân, cười nói: “Khách khí làm gì!”
“Vừa rồi người hô lên cũng thật tốt, nếu không phải anh ta hô lớn, chúng ta sao có thể trốn kịp?” Cũng không biết là ai hét lớn, như vậy đã cứu được toàn bộ hẻm Thanh Đằng a~
“Vô nghĩ, kia có thể không kịp thời sao, chính tôi đưa tiền cho anh ta mà!” Lý Hồng Quân đáp lại.
“Giao tiền? Có ý gì?” Kiều Hoa cảm thấy khó hiểu.
Lý Hồng Quân giải thích, “Hẻm Thanh Đằng có hai người gác, mấy chủ sạp trong hẻm mỗi tháng đều đưa tiền cho hai người đó, để bọn họ giúp canh tuần tra.” “Ha, kia, không tồi. Một đồng nhưng rất lời, dù gì cũng tốt hơn ngồi xổm trong cục cảnh sát.”
“Còn không phải sao.”
Sau một hồi trò chuyện, hậu tri hậu giác Kiều Hoa mới phản ứng lại.
“Ai nha, không đúng. Em với Minh Minh là khách, không phải chủ sạp, tụi em chạy làm gì?”
“Đúng vậy, hai người chạy theo làm gì, ha ha ha ~ “ Lý Hồng Quân cũng phản ứng lại, cười ha ha.
Ngay cả Từ Sơn Tùng lúc này cũng nhận thức được vấn đề này, anh sửng sốt một chút, khóe môi cũng giương cao lên, đúng thật là…Cả đám cùng nhau bật cười.
“Mẹ lần sau nhớ mang con chạy nữa!” Đến bây giờ, bạn nhỏ Kiều Minh vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, vẫn còn vui sướng muốn lần sau được chơi tiếp.
Kiều Hoa niết niết mặt con trai, “Được a, mang con đi chơi thử đua xe tốc độ, trò chơi vô cùng kích thích.”
“Hì hì ~”
==============
Tháng tư là một tháng không mấy êm đềm, nhìn thì có vẻ bình lặng, nhưng gió vẫn thổi ngầm không yên, rốt cuộc chuyện gì tới cũng phải tới.
Hẻm Thanh Đằng không phải là nơi có thể buôn bán lâu dài. Phải nói, thành phố Lê An không còn là địa điểm an toàn để buôn bán. Bất luận là đầu phố hay ngõ nhỏ, đều thường xuyên có người đi tuần tra.
Từ Sơn Tùng áp dụng phương pháp du kích, anh đem hàng đi bán khắp nơi, bán chỗ này một lúc, bán chỗ kia một lúc, chạy còn nhanh hơn gió.
Tuy nói cảm giác an toàn thấp, so với bán cố định một chỗ như trước đây thì mệt hơn, nhưng không thể không nói, tiền lời càng ngày càng nhiều!
Hiện tại, mọi người không thể tùy ý buôn bán ở vỉa hè, chỉ có thể dựa vào vận khí, cứ đi qua chỗ nào dừng lại một chút, ai muốn mua thì lại mua.
Có câu nói như thế nào, vật càng khó gặp thì càng quý. Trước đây, chỉ cần đi dạo là có thể thấy được mấy sạp vỉa hè. Hiện tại, không còn được bày bán vỉa hè, gặp được sạp nào thì cũng đã hiếm rồi, một lần gặp là một lần khó, cho nên người mua dễ dàng bỏ tiền ra mua hơn.
Mấy chỗ Từ Sơn Tùng lựa chọn bày bán đều là những chỗ đông người, như là bệnh viện, bách hóa, trạm xe,....Một chỗ anh chỉ dừng lại hơn nửa giờ, ngồi một chút liền đi, không bao giờ ngồi lâu cả.
Trong tình huống bình thường, cũng không có người báo lực lượng tuần tra, mà cho dù có người báo thì Từ Sơn Tùng cũng đã đi rồi. Chờ khi có người tới kiểm tra, anh đã sớm đi chỗ khác.
Bởi vì bán du kích rất tiêu hao thể lực, cho nên mỗi ngày Từ Sơn Tùng ra cửa mang hàng hóa cũng ít đi rất nhiều, càng nhẹ càng dễ chạy trốn. Với tình huống đặc thù hiện tại, vật trang sức lợi nhuận thấp tạm thời không bán, mỗi ngày ra cửa, anh chỉ mang theo tám cái túi mà Ngô Quế Phương và thím Trần may xong.