Tầm bốn, năm giờ chiều là giờ cao điểm của lực lượng tuần tra đi tuần, bán không được cũng không thể ở lâu, đến giờ thì mau về nhà, như vậy mới tốt, không thể nảy lòng tham.
Vừa bán vừa lo một tháng trời, gần tới đầu tháng sáu, tính sơ sơ thì tháng năm lời nhiều hơn tháng tư 168 đồng!
“Ai~ Nhiều ơi là nhiều. Nhưng mà mỗi ngày em đều lo lắng cho anh. Em thà rằng kiếm được ít một chút mà an toàn, còn hơn để anh gặp nguy hiểm.”
“Sợ cái gì, em đừng lo quá, anh sẽ cẩn thận mà.”
Kiều Hoa buồn cười liếc xéo anh chồng nhà mình, cô đem tiền cất vào chỗ cô tự cho là an toàn. “Không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, an toàn làm gì có liên quan đến cẩn thận, cho nên nhất định anh phải cẩn thận.”
Từ Sơn Tùng cong môi cười cười, ôm cô vào lòng, “Anh biết, em đừng lo lắng.”
Lý Hồng Quân đã thuận lý thành chương hợp tác với Từ Sơn Tùng. Hiện tại, không thể nói lợi ích có bị xung đột hay không, vấn đề là không biết khi nào mới có thể bày bán lại vỉa hè!
Hai người chia hàng hóa ra làm hai, mỗi người đều nhận một phần vớ và một phần túi. Một người nhiệt tình hoạt bát, một người thành thục ổn trọng, tướng mạo thu hút, cứ như vậy, lượng tiêu thụ liền tăng lên gấp đôi!
Lời gấp đôi a!
Lý Hồng Quân nhịn không được kêu rên, “Mẹ nó! Sớm biết như vậy tôi đã hợp tác với cậu từ sớm rồi, không biết tôi đã lỡ bao nhiêu tiền nữa a! Mụ nội nó!
Từ Sơn Tùng cười không ngừng, đến khi trở về, liền kể cho Kiều Hoa nghe phản ứng của Lý Hồng Quân, vợ chồng hai người liền cười thêm một hồi.
Cười thì cười như vậy, nhưng tình huống ngày càng không khả quan.
Mỗi ngày Từ Sơn Tùng ra cửa, Kiều Hoa đều dặn đi dặn lại phải cẩn thận, đừng để bị bắt được, nói không chừng phải ăn cơm tù.
Ngay cả Kiều Minh cũng cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng trong nhà.
Tình huống như vậy cứ giữ đến giữa tháng sáu, tình hình càng thêm gay gắt. Căn bản, không phải là mỗi tuần đi tuần tra nữa, mà ngày nào cũng đi tuần tra. Thậm chí, có nhiều chỗ còn không thể dừng lại bày bán. Muốn mua muốn bán đều dựa vào duyên phận. Nếu để một người bán thì căn bản không thể, ít nhất cũng cần hai người, một người canh, một người bán.
Trong tình hình căng thẳng như vậy, ngày mười sáu tháng sáu, Từ gia nghênh đón một vị khách không mời mà đến ~ là chị dâu của Kiều Hoa, Ngưu Xảo Lệ.
Lúc đó, Kiều Hoa mới vừa cùng Ngô Quế Phương đi chợ về, cả hai cười cười nói nói, đi đến cửa, liền nghe thấy tiếng bén nhọn kêu lớn. Kiều Hoa nhíu mày, cô đi lên phía trước, cư nhiên, ở trước nhà mình có một nam một nữ đứng đó. Cô cảm thấy cả người đều không tốt.
Này cũng thật là biết chọn, sớm không tới, trễ không tới, cố tình lại chọn thời điểm này. Đây, không phải là đến kiếm chuyện sao!
Nhưng mà, trên mặt cô vẫn mang theo nụ cười chào đón. Kiều Hoa nắm lấy tay con trai, vội vội vàng vàng đi lên, trên mặt đầy kinh ngạc, “Chị dâu, chị bận rộn như vậy sao còn lên đây? Có chuyện gì sao?”
Cô nhìn qua người con trai đứng bên cạnh Ngưu Xảo Lệ~ Người này giống chị ta đến sáu bảy phần. Cậu ta có mặt chữ điền, mày rậm, mắt nhỏ, bận chiếc áo từ vải thô. Thoạt nhìn không phải là người đàng hoàng, cậu ta cao trên một mét bảy, tóc dài nửa tấc, nhìn giống như người mới vừa ra tù….
“Ai nha! Kiều Hoa a, em chạy đi đâu vậy, chị dâu chờ ở đây cả nửa ngày trời! Tìm em đương nhiên là có việc gấp a!”
Ngưu Xảo Lệ vội vàng tiếng lên hai bước, Kiều Hoa theo bản năng tránh ra, cô hướng sang trai nửa bước để tránh đi.
“Nga, có chuyện gì thì vào nhà rồi nói.” Bên ngoài quá nóng.
Kiều Hoa đem giỏ rau đưa cho Kiều Minh, tiện đà móc chìa khóa ra mở cửa. Cậu nhóc dùng hai tay nhận lấy, đôi tay nhỏ lộ ra ngoài, cư nhiên còn có chút cơ bắp nhỏ.
Ngưu Xảo Lệ cảm thấy kinh hãi, âm thầm đánh giá Kiều Minh,
Nửa năm không gặp, đứa nhỏ này lại lớn nhanh như vậy?
Không mập, nhưng trên người lại có thịt, da thì vẫn trắng sáng như cũ, cả người sạch sẽ, vừa nhìn là biết được ba mẹ nuôi rất tốt. Khuôn mặt Kiều Minh nhỏ nhắn, mắt nhỏ, miệng nhỏ, mũi nhỏ, hệt như đứa trẻ vẽ trên tranh ngày tết, này cũng quá xinh xắn đáng yêu rồi. Đứa trẻ như vậy thời này là rất hiếm!
Tuy rằng không thích cô em chồng này, nhưng Ngưu Xảo Lệ không khỏi cảm thán, con trai của Kiều Hoa quả thật là một đứa bé tốt!
“Ngồi đi.” Kiều Hoa đem ghế ở bàn ăn kéo qua để cho hai chị em Ngưu Xảo Lệ ngồi, lại rót cho hai người hai ly nước, không bỏ đường đỏ vào giống như ly nước mời khách có quan hệ tốt.
Kiều Minh vào nhà liền ôm lấy cái radio, cũng không mở lên, chỉ ngồi ở một bên thôi.
Đừng nhìn thấy Kiều Minh nhỏ, có một số việc, cậu nhóc vẫn nhớ như in. Kiều Minh nhớ rõ, người mợ Ngưu Xảo Lệ này khi còn ở nông thôn không đối tốt với hai mẹ con nhóc, trong tìm thức, Kiều Minh vẫn sợ chị ta.
“Vị này là?” Kiều Hoa đẩy ly nước đến trước mặt cậu ta, nghi hoặc hỏi.
“Kiều Hoa a, chị dâu đến đây là có chuyện muốn nhờ chồng em, lần trước đã nói qua với Sơn Tùng rồi. Có thể em không biết, nhưng em rể đã biết rồi! Em ấy đã đồng ý với chị!”
Há mồm, ngậm miệng đều là chồng Kiều Hoa đã đồng ý. Dứt lời, chị ta liền nhanh chóng túm lấy cậu ta đến trước mặt Kiều Hoa, “Đại Hùng, mau, kêu chị!”