Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 170



Ngưu Đại Hùng cười cười, ở trong mắt Kiều Hoa, nụ cười ấy có mang theo sự xảo trá. Cũng không biết đó có phải là tác dụng phụ của tâm lý hay không.

Câu ta gãi gãi đầu, gọi lớn, “Chị!”

Ngưu Đại Hùng tuy là người nhỏ tuổi nhất ở Ngưu gia, nhưng so với Kiều Hoa thì cũng không nhỏ hơn bao nhiêu tháng. Bây giờ, cậu ta to như con voi, mặt không biến sắc không chị…..Kiều Hoa cảm thấy có chút không tự nhiên.

Trên mặt vẫn không có chút biểu hiện gì, Kiều Hoa nhàn nhạt cười, ngồi xuống đối diện hai chị em Ngưu Xảo Lệ, “Cậu tên là gì?”

Ngưu Xảo Lệ giành trả lời thay, “Em ấy kêu là Ngưu Đại Hùng, em cứ gọi nó là Đại Hùng là được.”

Kiều Hoa gật đầu, cong cong môi, “Đại Hùng, là như thế này, Sơn Tùng lúc này hẳn là còn bận công việc, hai người muốn gặp anh ấy phải chờ thêm một lúc nữa.”

Ngưu Đại Hùng không chút để ý xua xua tay, “Này có là cái gì, ở đây chờ là được!”

Đám người ở đây thật là sướng, không cần phải là việc, cả ngày đều ở nhà thoải mái, nắng không đến mặt. Ở dưới thôn, tháng sáu nắng muốn c.h.ế.t mà vẫn phải ra đồng.

Hơn nữa, bà con họ hàng đến, chủ nhà sẽ mời cơm đi? Câu ta đã nhìn qua, trong nhà có radio, xe đạp, trên tường còn treo ảnh, vừa nhìn là biết gia đình có điều kiện.

Trách không được, chị câu ta lại nói, cho cậu ta ăn cơm ngon trên thành phố, thì ra là có cô em chồng lợi hại như vậy….Nghe nói chồng Kiều Hoa là ông chủ trên đây. Không cần nghĩ cũng biết, nhất định cậu ta sẽ có được một công việc tốt.

Ngưu Đại Hùng là người ngồi không yên, uống xong một chén nước, liền đứng lên đi vòng vòng trong nhà, nơi này nhìn một chút, chỗ kia ngó một hồi.

Cậu ta đi đến trước xe đạp, sờ sờ chiếc xe, cư nhiên còn ngồi lên, muốn lái thử!

Kiều Hoa quát một tiếng lớn, chưa kịp nói gì, đã thấy Ngưu Đại Hùng trèo lên xe của cô. Cậu ta chưa từng lái qua, cũng không biết đạp, vừa ngồi lên, đã ngã xuống, cả người và xe đều nằm trên đất.

Hy vọng xe của cô không có việc gì!

Kiều Hoa có chút tức giận, tiến lên đỡ Ngưu Đại Hùng dậy, rồi chạy tới xem xe đạp có bị làm sao hay không.

Cũng may, thời buổi này, nguyên liệu làm xe đều là nguyên liệu tốt, ngã một chút cũng không hư, chỉ là mặt sơn đã bị trầy, Kiều Hoa nhìn mà thấy xót trong lòng.

Cô nhíu chặt mày, ngữ khí nói chuyện khó tránh khỏi mang theo tia oán trách, “Đại Hùng, đây là trong nhà, trong nhà sao có thể đạp xe, lỡ đâu đ.â.m hỏng cái bàn thì làm sao!”

“Không có việc gì, em ấy không lái xe, chỉ tùy tiện ngồi chơi chơi thôi.” Ngưu Xảo Lệ không chút để ý xua xua tay.

“Đại Hùng, mau lại đây ngồi, đừng có sờ loạn đồ trong nhà, sờ hỏng khiến người ta tức giận bây giờ!”

Kiều Hoa: “.........”

Làm sao Đại Hùng có thể nghe lời. Lúc này, cậu ta đến trước mặt Kiều Minh, đối với radio trong n.g.ự.c của Kiều Minh rất thích thú. Cậu ta chỉ vào nói: “Đây là radio đi, nhà thôn trưởng cũng có, tôi đã thấy qua.”

Nói rồi, liền dùng tay nhấn vào một nút trên radio. Cũng may là Kiều Minh đang ngồi ôm radio, nếu không, chỉ bằng lực đạo này của Đại Hùng, chắc chắn lúc này cái radio đang nằm sõng soài trên mặt đất.

“Anh kia, không được ấn lung tung. Hôm nay, hôm nay là thứ hai, không có tiết mục nào hay cả.”

Kiều Hoa hít sâu một hơi, vẫy vẫy tay, bảo con trai lại gần.

Kiều Minh đứng dây, lộc cộc ôm radio chạy về phía trước mặt Kiều Hoa, tựa như hiến lên vật quý hiếm của mình, “Đưa cho mẹ nè.”

Đưa cho mẹ giữ, nhóc còn quá nhỏ, không thể giữ được.

Kiều Hoa nhận lấy, nhét vào tủ, khóa lại, “Minh Minh, con mang anh Đại Hùng ra ngoài sân chơi một lát đi.”

Mắc công cậu ta ở đây lại làm hỏng món đồ nào khác nữa.

“Dạ được!”

Kiều Minh xoay người, túm chặt lấy vạt áo của Ngưu Đại Hùng muốn kéo cậu ta ra cửa. Nhưng Ngưu Đại Hùng nhất định không đi, ngữ khí có chút hung hăng, dọa cho Kiều Minh hoảng sợ, mau chóng trốn vào trong n.g.ự.c Kiều Hoa.

“Tránh ra, đừng có túm, tôi ngồi trong nhà, bên ngoài nóng lắm, không muốn đi.”

“ Ân….” Kiều Minh cảm thấy anh trai này không chút lễ phép nào, cho nên Kiều Minh cũng không muốn tiếp lời cậu ta. Chân nhỏ lạch bạch chạy vào phòng chơi với Phao Phao và Tiểu Bạch.

Không ngờ đến, Ngưu Đại Hùng cũng đi theo vào.

“A nha, nhóc còn nuôi hai con cá.” Cậu ta nghênh ngang đi vào phòng của người khác, ngó nghiêng nhìn xem khắp phòng. Ngưu Đại Hùng cảm thấy cái gì cũng mới lạ.

Đúng là nhà trong thành phố khác hẳn ở nông thôn, đi đến chỗ nào cũng đều rất sạch sẽ. Không giống nông thôn chỉ ở nền đất, không có nền xi măng, đừng nói là trong trong sân, ngay cả trong phòng ngủ còn thường xuyên dẫm phải phân gà.

Ngưu Đại Hùng đi vòng vòng trong phòng ngủ, cuối cùng, còn muốn ngồi thử trên giường.

Kiều Minh cho dù sợ hãi, nhưng vẫn gào ầm lên, “Không được ngồi ở đây!”

Quần áo anh trai này toàn dính bùn đất, sao có thể ngồi lên giường nhà bọn họ!

Cậu nhóc Kiều Minh vội túm chặt lấy Ngưu Đại Hùng, nhưng làm sao có thể địch lại sức cậu ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta ngồi xuống.

“Đại Hùng, Minh Minh, hai người mau ra đây chơi!”

“Nga! Mẹ, con tới đây!” Việc này không thể chậm trễ, Kiều Minh nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.