Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 171



Kiều Hoa đi vào trong phòng, sắp thấy m.ô.n.g Đại Hùng chuẩn bị đặt lên giường, nhanh chóng túm cậu ta đi ra ngoài.

“Ai ai ~ đồ của tôi, quần áo của tôi, bị chị nắm đến nhăn nheo rồi!” Quần áo này vốn dĩ đã cũ, chỉ cần đụng một chút liền nhàu, nếu dùng sức một chút có thể xé rách ra.

“Đại Hùng, một là cậu thành thật ngồi ở đây, hai là cậu ra ngoài sân dạo, không được tiến vào phòng ngủ của tôi.” Kiều Hoa vốn định khách khách khí khí tiếp đón hai chị Ngưu Xảo Lệ, không nghĩ tới, hai người đều là những người không biết điều. Nếu đã chọc cô tức giận thì đừng có trách tại sao cô trở mặt.

Ngưu Đại Hùng vẫn chưa nhìn ra, nhưng Ngưu Xảo Lệ đã thấy Kiều Hoa tức giận, chị ta vội vàng giữ chặt em trai mình lại.

Cắn răng cắn lợi nói: “Thằng này, em tốt nhất là ngồi yên cho chị. Em còn dám lộn xộn, chị đánh gãy chân em!”

Dù gì thì người ta cũng là vợ của Từ Sơn Tùng, đắc tội với người ta lúc này thì không có chút lợi nào.

Tuy rằng, Ngưu Xảo Lệ cảm thấy Kiều Hoa có chút cao ngạo, nhất là sau khi gả cho Từ Sơn Tùng, liền quên mình là người nông thôn, còn ở đây mà ghét bỏ bọn họ, xem thường bà con dưới quê như bọn họ.

Hừ, chờ mà xem, chờ em chị ta có việc làm ổn định trên thành phố, nhất định sẽ đem nhà bọn họ lên đây. Về sau ai cao ai thấp còn chưa rõ đâu!

Từ chín giờ rưỡi chờ đến mười giờ rưỡi, Ngưu Xảo Lệ có chút sốt ruột, Ngưu Đại Hùng thì càng ngồi không yên, cậu ta đã sớm chạy ra ngoài viện hù dọa mấy đứa nhỏ. Cậu ta bày ra bộ mặt hung tợn, dọa sẽ bắt mấy đứa nhỏ ăn thịt, bọn nhỏ trong viện liền hoảng sợ chạy tán loạn, Đại Hùng ở phía sau đuổi, hiện tại vẫn chưa về.

Kiều Hoa không cho con trai ra ngoài chơi với Đại Hùng, cậu ta là một tên lỗ mãng, xuống tay không biết nặng nhẹ, lỡ đâu làm bị thương thì sao.

Kiều Minh quy quy củ củ ngồi trong lòng Kiều Hoa, cho dù nhàm chán, cậu nhóc cũng không nói gì, phảng phất quay lại thời kỳ trầm mặc trước đây, một bộ dạng đứa trẻ hiểu chuyện.

“Như thế nào còn chưa về.” Kiều Hoa làm bộ làm tịch nôn nóng nhìn ra ngoài. Kỳ thật, đương nhiên cô biết là mấy giờ Từ Sơn Tùng sẽ về, trên cơ bản mỗi ngày anh đều về nhà sau mười hai giờ rưỡi, đương nhiên cũng có thể là không về.

Vì thế, Kiều Hoa quyết định đi nấu cơm.

Bởi vì có Ngưu Xảo Lệ ở đây, nên Kiều Hoa đem thịt giấu đi, cô xào hai món chay cùng một tô canh trứng. Nấu xong xuôi, nhìn đồng hồ thấy mười hai giờ bốn mươi, cô xoa xoa tay trên tạp dề, đi ra cửa.

“Chị dâu, em đi em Từ Sơn Tùng sao còn chưa về.” Kiều Hoa cởi tạp dề ra, lại rót cho Ngưu Xảo Lệ thêm một chén nước.

Ngưu Xảo Lệ nhận lấy, xua xua tay, “Đi đi, không cần lo chị ở nhà.”

Nói xong, đôi mắt liền không nhịn được mà nhìn vào phòng ngủ.

Kiều Hoa đưa mắt ra hiệu cho con trai, Kiều Minh hiểu ý, lạch bạch chạy lên, nắm lấy tay mẹ.

“Minh Minh, con ở nhà nhìn mợ giúp mẹ. Nếu mợ mà muốn vào phòng ngủ thì con phải cản lại, không cho vào, có được không?” Sau đó, cô lại đưa ổ khóa cho con trai, “Nếu mợ nhất định phải đi vào thì con liền khóa cửa lại. Mẹ đã dạy con cách khóa rồi đó, con làm được đúng không?”

Được mẹ giao cho nhiệm vụ quan trọng, biểu tình của Kiều Minh thập phần nghiêm túc, trịnh trọng gật đầu đáp, “ n! Con biết rồi mẹ!”

“Con trai mẹ giỏi quá.” Nói xong, cô quay người, đi ra đầu ngõ.

Kiều Hoa đi đến đầu ngõ chờ Từ Sơn Tùng về nhà. Hôm nay, anh về rất đúng giờ, một giờ kém năm anh đã đến nhà.

Lý Hồng Quân cũng đi theo sau, nhà anh ta ở cuối đường Tử Uyển, cách nhà họ Từ tầm năm sáu phút đi bộ.

“Nha, em dâu, hôm nay nôn nóng gặp chồng như vậy sao?” Lý Hồng Quân nhướng mày, hài hước nói.

Kiều Hoa giữ c.h.ặ.t t.a.y Từ Sơn Tùng, đem người trên xe đạp kéo xuống, “Tìm người có việc gấp đó!”

“Việc gì gấp?” Lý Hồng Quân hỏi.

Kiều Hoa lắc đầu, vẫn nắm lấy tay Từ Sơn Tùng, “Trong nhà có người thân đến, không cùng anh nói chuyện được. Hẹn gặp lại nha!”

“Được, anh cũng đi về đây!”

Vừa đi, Kiều Hoa vừa đem chuyện của Ngưu Xảo Lệ nói cho Từ Sơn Tùng, biểu tình của anh không chút kinh ngạc, chỉ hơi hơi nhướng mày, “Chị dâu tới?”

“Đúng vậy còn dẫn theo em tra, gọi là Đại Hùng gì đó. Muốn anh giúp cậu ta tìm một công việc!” Nhắc đến chuyện này là Kiều Hoa lại thấy tức.

“Em cũng không biết phải cự tuyệt như thế nào, lần trước anh nói có biện pháp. Em không biết anh dùng cách gì nhưng nhất định phải đuổi hai người kia đi, bằng không em cũng cho anh đi luôn với họ!”

Đây là lần đầu tiên, Từ Sơn Tùng thấy bộ dạng tức giận của Kiều Hoa, mặc dù có vẻ tùy ý nhưng lại rất nghiêm túc.

Anh vỗ vỗ tay cô để trấn an, “Em yên tâm, nhất định sẽ đuổi bọn họ đi.”

Nhìn thấy Từ Sơn Tùng, Ngưu Xảo Lệ còn nhiệt tình hơn là lúc thấy Kiều Hoa. Người ngoài nhìn vào nếu không biết còn tưởng rằng Từ Sơn Tùng mới là họ hàng thân thích của chị ta.

“Chị dâu, chị lên thành phố có việc gì sao? Sao lại không thấy anh cả.”

Từ Sơn Tùng chậm rãi cùng vợ đi vào nhà, anh để xe đạp dưới mái hiên. Trong lòng Ngưu Xảo Lệ không khỏi than thầm, quay đầu nhìn chiếc xe đạp trong nhà, lại nhìn xe đạp trong tay Từ Sơn Tùng…..Hai chiếc? Điên rồi đi!

Trong nhà có ba người, hai người lớn một trẻ con, mua hai chiếc xe đạp? Đây là lối sống xa xỉ của người thành phố à?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.