Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 172



Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn không quên chính sự, “Anh cả của em còn bận việc ở dưới quê, không đi lên đây được.

Chị ta chạy nhanh ra ngoài sân, kéo Đại Hùng dưới gốc cây sơn trà lại đây.

Cậu ta đang rượt bắt với đám trẻ trong viện hăng say, có mấy đứa trẻ bị cậu ta chọc cho khóc thét. Đang chơi vui vẻ, kết quả lại bị chị cậu ta kéo đi vào nhà.

Đại Hùng có chút không kiên nhẫn, chẹp chẹp miệng. Ngưu Xảo Lệ nắm c.h.ặ.t t.a.y lại, dụi một cái vào sau lưng cậu ta, “Thằng ngu! Thành thật một chút, em nhớ phải biểu hiện cho tốt đấy!”

Nói xong, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, bày ra khuôn mặt tươi cười.

“Đây là em thứ ba trong nhà, tên là Ngưu Đại Hùng.” Đi đến trước mặt Từ Sơn Tùng, Ngưu Xảo Lệ đầy em trai mình.

“Mau kêu anh rể.”

“Anh rể.” Bị đẩy một cái, Ngưu Đại Hùng nào dám lỗ mãng, quy quy củ củ gọi theo chị mình.

Lần nữa ngẩng đầu lên, trong lòng lộp bộp kêu.

Nha, anh rể này cũng quá cao rồi đi. Câu ta tự hào là cao to nhất thôn, nhưng so với vị anh rể trước mắt này còn thấp hơn nửa cái đầu!

Hơn nữa, ngũ quan của người anh rể này rất tinh xảo, mắt to mày rậm, mặc một áo sơ mi trắng đơn giản cùng chiếc quần dài màu xám. Khí chất hệt như thư ký thôn, không, không đúng, phải là giống hệt như cán bộ xã! Là nhân vật cấp cao.

Đặc biệt là lúc nhíu mày lại, làm cho người khác cảm thấy không giận mà uy. Bất thình lình, Ngưu Đại Hùng rùng mình.

Không chút để ý nào, Từ Sơn Tùng đi vào nhà rót cho mình ly nước, hỏi: “ n, tìm em có chuyện gì sao?”

Khuôn mặt Ngưu Xảo Lệ càng thêm tươi cười, chị ta am hiểu nhất chính là cố làm ra vẻ. Ai so với chị ta thấp hơn thì chị ta khinh, ai so với chị ta cao hơn thì chị ta sẽ nịnh nọt.

“Sơn Tùng a, lần trước không phải đã nói với em rồi sao, muốn nhờ em giúp em trai chị tìm một công việc trên thành phố, cho dù là quét đường thì cũng được, chỉ cần là có lương nhà nước là được….Không phải lần trước em đã đáp ứng rồi sao, không phải quên đó chứ?”

Uống xong ly nước, con trai đang làm bảo vệ trong phòng ngủ lạch bạch chạy ra, Kiều Minh vọt vào trong n.g.ự.c Từ Sơn Tùng.

Vẫn là ở cạnh ba ba có cảm giác an toàn, có ba ở đây, ai cũng không dám tiến vào phòng ngủ của bọn họ!

“Nga….Thì ra là vì chuyện này a.” Từ Sơn Tùng hơi hơi cong môi, đem con trai ôm vào trong ngực.

“Em đã sớm an bài xong rồi.”

“Nha! Thật sự sao? Ai nha, đúng thật là tốt quá.” Ngưu Xảo Lệ vui mừng không xiết. Chị ta chạy nhanh qua tím lấy Ngưu Đại Hùng lôi đến trước mặt Từ Sơn Tùng. Còn chưa kịp nói chuyện gì, Ngưu Đại Hùng đã hỏi chị ta một câu đầy ngu ngốc, “Chị, chị túm em làm gì?”

Ngưu Xảo Lệ thật sự muốn bóp c.h.ế.t em trai mình, nuôi cho lớn bằng này mà óc không lớn nổi. Cho dù có đi học thì đầu óc cũng chậm như heo!

“Túm em thì sao! Không nghe anh rể nói à, em mau chóng cảm ơn anh rể em đi! Người ta tìm cho em một công việc tốt kìa!”

Ngưu Đại Hùng gãi gãi đầu, nhìn về phía Từ Sơn Tùng, “Công việc gì?”

Nếu khổ hơn so với việc trồng trọt ở quê, thì cậu ta mới không thèm làm.

Tốt nhất là mấy công việc ngồi văn phòng, mỗi ngày không cần làm gì, muốn sai ai thì sai.

Kết quả là, Từ Sơn Tùng nói làm cho bọn họ bị sốc, “Ngồi văn phòng.”

“Gì?” Ngưu Đại Hùng cho là lỗ tai của mình có vấn đề.

Khuôn mặt Từ Sơn Tùng lãnh lãnh đạm đạm nhìn qua cậu ta, há miệng lập lại, “Ngồi văn phòng, công việc nhàn rỗi, tiền lương rất cao.”

“Ai nha!” Ngưu Xảo Lệ hưng phấn vỗ đùi đen đét, túm chặt lấy Ngưu Đại Hùng.

“Nhanh lên a, nhanh cảm ơn anh rể đi! Em còn đứng ngây đó làm gì. Này cũng quá….Ai nha nha, chị cũng không biết phải nói gì! Mau, mau cảm ơn anh rể đi!”

“Cảm, cảm ơn anh rể…” Ngưu Đại Hùng chậm chạp phản ứng lại, lúc này cậu ta vẫn chưa hết trợn tròn mắt.

Vị anh rể này có địa vị như thế nào? Cư nhiên còn tìm được cho cậu ta một công việc ngồi văn phòng? Cậu ta còn cho rằng sẽ nhận được công việc quét đường gì đó. Dù gì thì cậu ta là dân quê, chỉ mới tốt nghiệp tiểu học…Kỳ thật nói tốt nghiệp tiểu học là dát vàng lên mặt, cậu ta còn chưa học xong lớp 4 đã nghỉ học. Thành tích không tốt đi học làm chi cho tốn kém.

Từ Sơn Tùng nựng nựng con trai, lại hôn lên má Kiều Minh vài ngụm, đựng dậy nói: “Vừa lúc bọn họ đang ở nhà, hiện tại, cùng em đi qua đó.”

Cậu nhóc Kiều Minh theo bản năng chạy theo ba ba ra ngoài, Từ Sơn Tùng buồn cười đem con trai chặn lại, “Con ở nhà ăn cơm trước với mẹ, một chút ba ba về, không cần chờ cơm ba ba.”

“Ba ba không ăn cơm sao? Bụng sẽ đói.” Kiều Minh tưởng ba ba về ăn cơm rồi đi làm như mọi khi.

Từ Sơn Tùng lắc đầu, anh không đem tiễn hai chị em Ngưu Xảo Lệ đi, này cũng đừng mong được vào nhà chứ nói gì ăn cơm.

Xoa đầu con trai, mềm mại nói: “Con về ăn cơm với mẹ, con nói với mẹ là ba đi trước.”

Kiều Hoa mới lúc nãy đã đi nhà vệ sinh công cộng, còn chưa trở về.

“Vậy được rồi, ba ba mau về nhà, con với mẹ sẽ ăn chậm một chút để chờ ba.”

“Được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.