Khi thấy Từ Sơn Tùng ngồi lên xe đạp, mặt Ngưu Đại Hùng tái đi. Cậu ta bảo Ngưu Xảo Lệ ở đây chờ, nhưng chị ta không muốn. Sao mà Ngưu Xảo Lệ có thể yên tâm để Ngưu Đại Hùng đi qua đó một mình được.
Người khác không biết nhưng sao Ngưu Xảo Lệ sao lại không biết được. Em trai chị ta chính là một đứa khờ khạo, tuy rằng đã tốt nghiệp tiểu học, nhưng đầu óc không linh hoạt chút nào. Ngưu Xảo Lệ chọn đưa Ngưu Đại Hùng lên thành phố là vì trong ba anh em nhà bọn họ, anh cả của bọn họ Ngưu Thiết Thạch là người cái gì cũng không biết đã vậy còn thêm tật nói lấp, chỉ được mỗi tính thành thật, nên chỉ đành chọn Ngưu Đại Hùng.
Ngưu Đại Hùng tuy rằng phản ứng chậm chạp, nhưng cậu ta vẫn có sự khôn lỏi, nếu không phải vì bận chăm sóc chồng con, Ngưu Xảo Lệ thật sự muốn người đi là mình. Hơn nữa, khả năng nhận nam cao hơn nhận nữ, em trai chị ta to lớn như vậy, công việc nặng nhọc gì cũng không thể làm khó được cậu ta! Chính vì vậy, sau nhiều lần suy đi tính lại thì Ngưu Xảo Lệ quyết định đưa em trai lên thành phố.
Nếu có thể học được nghề kỹ thuật, cuộc sống sau này không còn phải lo lắng nữa rồi!
“Hai người đi xe đi, chị chạy theo phía sau là được. Yên tâm, chân cẳng chị nhanh nhẹn lắm, nhất định là đuổi kịp hai người!” Vì Ngưu Xảo Lệ quá kích động nên quên mất ở trong nhà Kiều Hoa vẫn còn một chiếc xe đạp.
“Vậy được rồi, em cố gắng đạp chậm một chút.” Nói xong, Từ Sơn Tùng liền nhanh chóng đạp đi mất hút.
Ngưu Xảo Lệ chỉ có thể không ngừng đẩy nhanh tốc độ đuổi theo, cho dù là quen với việc làm nông vất vả, chân cẳng nhanh nhẹn, nhưng cũng không thể nào đuổi kịp tốc độ xe đạp. Rẽ trái rẽ phải một hồi, mồ hôi trên trán không ngừng rơi xuống, chị ta mệt đến mức không còn sức mà lau mồ hôi.
Chạy thêm máy vòng như vậy nữa, Ngưu Xảo Lệ cảm thấy sắp thở không ra hơi rồi.
Nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau càng lúc càng xa, khóe môi Từ Sơn Tùng không khỏi cong lên.
Có vẻ như Ngưu Xảo Lệ không phát hiện được, hiện tại chị ta đã chạy được trong ngõ nhỏ một vòng rồi.
Hai mươi phút sau, cuối cùng, Từ Sơn Tùng cũng đưa người đến nhà của “lãnh đạo” trong truyền thuyết. Đây là một ngôi nhà năm tầng. Mà lúc này, Ngưu Xảo Lệ đã mệt như chó (tác giả viết như vậy thật nha), chân cũng mềm oạt, không còn sức để đứng lên.
“Hải, Sơn Tùng….Em, em không phải nói sẽ đi chậm một chút sao. Chị, chị thiếu chút nữa đã không đuổi kịp. Ai nha, đem chị làm mệt c.h.ế.t đến….”
Nhưng mà tục ngữ đã nói: Đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Ngưu Xảo Lệ quyết định nhịn xuống lời định nói. Chờ về sau khi Đại Hùng có tiền đồ rồi, ai lên mặt với ai còn chưa biết đâu! Ngưu Xảo Lệ ôm giấc mộng trong lòng, mệt cũng không nói gì thêm.
Chị ta nằm liệt trên đất nghỉ ngơi hai ba phút, rồi đi theo Từ Sơn Tùng lên lầu ba, đi đến căn nhà chính giữa, gõ cửa.
Kẽo kẹt ~
“Sơn Tùng?”
Chủ của căn nhà này là bạn của Từ Sơn Tùng, là hai vợ chồng Lệ Ngọc và Miêu Huệ.
Không khí dạo gần đây rất căng thẳng, hai vợ chồng đều là người gan nhỏ, vì để an toàn, nên cả hai quyết định sẽ không đi bán. Hai người đã ở nhà được một tuần, thấy Từ Sơn Tùng qua đây, còn tưởng rằng anh qua bán về chính sách mới nhất.
“Chủ nhiệm Lệ, vị này là người trước đó tôi đã nói, là vợ của anh vợ tôi.”
Ngưu Xảo Lệ đang chậm rì rì hoạt động, thấy nói đến mình, liền xông lên, bất chấp hai chân đang mềm nhũn cả ra, ba bước làm hai, đến trước mặt Lệ Ngọc. . Đam Mỹ Hiện Đại
“Ai nha, chủ nhiệm Lệ, đã nghe Từ Sơn Tùng nhắc qua, cảm ơn ngài rất nhiều! Cảm ơn ngài vì cho Đại Hùng nhà ta một cơ hội!”
“Cái này, ngạch, ân, khụ khụ ~” Hôm nay, Từ Sơn Tùng đến quá đường đột, Lệ Ngọc đến bây giờ vẫn chưa phản ứng được là chuyện gì đang xảy ra, trong đầu không ngừng lục lại ký ức về chủ nhiệm xưởng. Làm bộ làm tịch diễn: “ n, kêu…Ngưu…”
“Chủ nhiệm bận rộn nên hay quên, ngài kêu tôi là Xảo Lệ được rồi!”
Gương mặt Ngưu Xảo Lệ đầy ý cười, nhưng cũng không quên đánh giá Lệ Ngọc.
Nam nhân trước mắt cao hơn một mét bảy, tuổi nhìn có vẻ nhỏ hơn chị ta, đúng là tuổi trẻ tài cao! Tuổi còn nhỏ đã lên chức chủ nhiệm, đúng là tài không đợi tuổi mà!
“Tốt, đồng chí Xảo Lệ, vào nhà rồi nói.” Lệ Ngọc lùi về sau một bước, để ba người đi vào nhà.