Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 175



“Bất quá có chuyện này, nói ra thì hơi khó nghe, nếu Đại Hùng mà không qua lần kiểm tra này, vậy thuyết minh chỉ số thông minh của cậu ta….Cho dù tôi có bản lĩnh đến đâu, thì cũng không thể để cho người có vấn đề về chỉ số thông minh ngồi văn phòng được.” Nói tới đây, Lệ Ngọc bỗng nhiên dừng lại một chút.

“Đồng chí Xảo Lệ, cô biết chỉ số thông minh là gì không?”

“Gì, đó là gì?” Cái này thì Ngưu Xảo Lệ đúng là không biết thật.

Liếc mắt nhìn qua Ngưu Đại Hùng, Lệ Ngọc lại nói: “Cái đó chính là, khả năng đầu óc…. Có chút vấn đề.”

Tức khắc, Ngưu Xảo Lệ lộ ra vẻ xấu hổ, chị ta bất an vặn vẹo thân thể, “Kia, kia khẳng định là không có việc đó đâu. Em trai tôi mặc dù phản ứng hơi chậm một chút, nhưng đầu óc không có vấn đề đâu. Em trai tôi là đứa trẻ thông minh nhất nhà.”

Ngưu Đại Hùng ngồi thẳng lưng lên, bày ra thần thái nghiêm túc, tựa hồ để chứng minh những gì Ngưu Xảo Lệ nói là đúng.

“Được, như vậy thì tốt.” Nhìn lên đồng hồ ở trên tường, Lệ Ngọc bỗng đứng lên, “Hiện tại văn phòng vẫn có người, việc này không nên chậm trễ, tôi mang hai người qua đó.”

“Ai nha, tốt tốt!”

“Đoàn người đi theo Lệ Ngọc vào một nhà máy sản xuất thực phẩm, đây là nhà máy của cha vợ Lệ Ngọc, ông ấy là phó xưởng ở nhà máy. Ba ruột của Lệ Ngọc cũng là lãnh đạo ở đây, là thư ký của nhà máy.

Hai nhà liên thủ lại, chính vì vậy mà điều kiện của hai vợ chồng Lệ Ngọc tốt hơn rất nhiều so với bạn bè đồng trang lứa.

Đến nỗi, hai vợ chồng Lệ Ngọc chọn ra buôn bán để gây dựng sự nghiệp, tuy hai nhà cũng ngăn cản, nhưng chung quy vẫn cho hai vợ chồng tự tung tự tác.

Lệ Ngọc dẫn ba người vào một gian phòng, trên đường đi vào nhà máy, Ngưu Xảo Lệ có dịp tận mắt chứng kiến nhà máy nhà nước. Nhà máy này rất sạch sẽ, trên bàn còn bày thêm một vài vật trang trí bằng gỗ đào. Lúc hai chị em Ngưu Xảo Lệ tới là giờ ăn cơm của nhà máy, cho nên trên bàn bày cơm hộp cho công nhân, hai chị em chị ta nhìn mà đói bụng.

Nếu có thể làm ở đây, còn là ngồi văn phòng, sau này về nông thôn, nhất định có thể ngẩng mặt lên trời, làm cho bọn người trong thôn ngưỡng mộ không ngừng a!

Còn chưa vượt qua bài kiểm tra mà hai chị em Ngưu Xảo Lệ đã bắt đầu mơ mộng hão huyền.

“Tôi lập tức cho người lấy bài thi qua, thời gian làm bài là một giờ, làm xong sớm có thể nộp sớm.”

“Được được.” Ngưu Xảo Lệ vỗ vỗ vai em trai, “Đại Hùng, dựa hết vào em! Làm bài thi cho tốt!”

Ngưu Đại Hùng kiên định gật đầu, trong lòng lại không như thế, cậu ta khẩn trương đến mức tay không ngừng ra mồ hôi. Ân, chị cậu ta nói không sai: Cậu ta là niềm hy vọng của cả nhà!

Nửa giờ sau, đầu óc Ngưu Đại Hùng chính thức ngừng hoạt động, cậu ta không thể nhìn thêm một chữ nào nữa. Lệ Ngọc kêu một người đeo kính chấm bài, thoạt nhìn rất giống người uyên bác, mười phút sau liền chấm bài xong.

Sau khi chấm xong, ánh mắt nhìn Lệ Ngọc tràn đầy thất vọng, lắc đầu, “Chính anh tự xem đi.”

Lệ Ngọc nhận lấy, kinh hãi: “Này…..”

Ngưu Xảo Lệ khẩn trương đến độ không biết làm sao, rốt cuộc là có được hay không nha. Mau nói, đừng ở đó thở dài nữa a!

Trong khi chị ta đang gào thét ở trong lòng, bài thi đã đưa đến trước mặt Ngưu Xảo Lệ, “Điểm của em cô đây, cô tự mình nhìn đi.”

Ngưu Xảo Lệ đánh giá biểu tình của Lệ Ngọc, thấy tình huống không ổn a…..

Nhanh chóng chạy đến nhận lấy, nhưng mà chị ta không biết chữ. Nhìn mấy ký tự này, cùng mấy con số này đầu Ngưu Xảo Lệ muốn phình ra. Nhìn hết một lượt, một chữ cũng không hiểu.

Cũng may, trên cùng của bài thi có hai con số màu đó, viết 1, 5

Ngưu Xảo Lệ run rẩy chỉ vào hai số trên cùng, hỏi: “Này…..Này viết gì? Đây là, điểm sao? Cái này là một? Cái này là năm? Một năm, mười lăm? Mười lăm điểm sao!?”

Từ Sơn Tùng nghe như vậy thì đi tới, nhìn điểm trên bài thi, “tiếc nuối” mà thở dài, “Mười lăm điểm, này quá thấp đi, muốn đạt tiêu chuẩn thì ít nhất là sáu mươi điểm. Chị dâu, chị thấy Đại Hùng kém nhiều hay ít?”

“Gì? Này, 60? 15? Này, này…..Kém hơn không ít đâu a….”

Ngưu Xảo Lệ gấp đến nổi hốc mắt đỏ ửng, nhìn về phía Ngưu Đại Hùng, hận không thể lột da cậu ta ra!

Chị ta hận rèn sắt không thành thép, chọc em trai, “Đại Hùng, em nhìn em xem, sao lại như thế này! Sao chỉ có mười lăm điểm! Đây là một bài kiểm tra rất dễ, dành cho mấy đứa bảy tám tuổi a! Sao lại điểm thấp như vậy!”

“A! Chị! Chị!” Một quyền đánh nhà máy, làm cho Ngưu Đại Hùng oa oa kêu lên.

Nam nhân mới vừa rồi chấm bài bỗng nhiên đi đến, nhíu mày nói: “Đừng làm ồn trong văn phòng!”

Mặt Ngưu Xảo Lệ tái không còn giọt máu, tay chân như bị đông cứng lại, dừng hết mọi động tác.

Chị ta là người có EQ “cao”, lại biết nhìn sắc mặt người khác, thuộc diện “hiểu lòng người”, bây giờ lại phải để cho người ta nhắc nhở như thế này. Ngưu Xảo Lệ đỏ mặt bị “mời” ra khỏi nhà máy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.