Thứ bảy, bởi vì đã đồng ý dẫn cô vợ nhỏ đi dạo tiểu khu Hồ Khê mới xây, nên Từ Sơn Tùng quyết định nghỉ ngơi một ngày ở nhà.
Một nhà ba người ăn vận chỉnh tề đi ra cửa. Vì để Từ Sơn Tùng bớt gánh nặng, cũng không phải tốn sức nên Kiều Hoa quyết định tự mình đạp xe đạp, còn Kiều Minh thì vẫn ngồi xe Từ Sơn Tùng. Hôm nay, cậu nhóc không ngồi yên sau mà được ngồi ở yên trước, Từ Sơn Tùng nói ngồi trước thì phong cảnh đẹp hơn.
Đây là lần đầu tiên Kiều Minh được ngồi ở yên trước, cậu nhóc cực kỳ hưng phấn. Bởi vì được Từ Sơn Tùng chở nên tốc độ so với Kiều Hoa thì nhanh hơn, chính vì vậy mà cậu nhóc càng hưng phấn, không ngừng nhìn ra phía sau.
“Mẹ ơi, nhanh lên! Mẹ ơi nhanh lên! Mẹ chậm quá đi! Ba ba chở con rồi mà mẹ vẫn không đuổi kịp!”
Kiều Hoa trừng mắt tiếp tục đạp, nhưng không có cách nào đuổi kịp xe Từ Sơn Tùng.
Dù gì thì thể lực của nam và nữ vẫn rất cách biệt, không biện pháp nào khác.
“Thằng nhóc thúi, con cười cái gì? Con tin là mẹ kêu ba ba ném con qua đây, sau đó mẹ lại quăng con xuống xe không!”
“Oa~” bị Kiều Hoa uy hiếp, Kiều Minh nắm chặt cánh tay Từ Sơn Tùng, “Ba ba phải bảo vệ con nha, đừng đem con ném qua mẹ! Chúng ta đi mau một chút ~ Nhanh lên ba ơi ~”
Tên nhóc thúi này, có ba liền quên mẹ.
Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, trong lúc Kiều Minh đang ngồi đằng trước vui vẻ hò reo thì anh đạp xe chậm lại, thẳng cho đến khi Kiều Hoa vượt qua xe anh.
Kiều Minh không nhìn nổi nữa, có chút sốt ruột, “Ba ba! Ba ba mau đuổi theo! Mẹ đạp nhanh hơn chúng ta rồi!”
Từ Sơn Tùng không chút để ý vẫn thong thả đạp xe, “ Ân, ba ba có chút mệt, đuổi theo không kịp.”
Kiều Hoa quay đầu lại, dùng một ngón tay kéo mắt xuống, “Lêu lêu lêu! Kiều Minh là tiểu ngốc nghếch, đuổi không kịp mẹ nha~”
“Ba ba! Mẹ làm mặt quỷ! Chúng ta mau đuổi theo mẹ!” Tay nhỏ của Kiều Minh liên tục đánh lên tay của Từ Sơn Tùng, chân nhỏ cũng lắc lư theo, cậu nhóc không bỏ qua chuyện Kiều Hoa đạp nhanh hơn xe mình.
Bỗng nhiên, Từ Sơn Tùng cảm thấy giống như mình đang nuôi hai đứa nhỏ?
Một đường cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng cũng tới khu Hồ Khê.
Đây là tiểu khu chính quy duy nhất ở thành phố Lê An - khu nha Nam Hồ. Cái tên không cũng đã đủ khí phải, còn chưa đi vào, chỉ đứng trước cửa tiểu khu, đã cảm thấy khu nhà này so với các khu tạp viện xung quanh cao cấp hơn nhiều, đó là cảm giác, kiến trúc vượt thời đại.
Khí phái, cao cấp vượt mức quy định… Ngẫm lại, bây giờ là đầu thập niên 80, chính xác là giữa năm 83, khó có được một khu nhà hiện đại giống như vậy. Cũng chỉ có phía nam, các thành phố ven biển mới có tiền lệ phát triển như thế này.
Đem xe đạp dừng lại ở đình, bạn nhỏ Kiều Minh chân ngắn nhanh chóng xong tới chỗ Kiều Hoa, ôm chặt lấy đùi của cô, “Bắt được mẹ rồi! Mẹ không được chạy! Mẹ không thể nhanh hơn ba với con!” Kiều Hoa cười, ngồi xuống, niết niết mặt cậu nhóc, “Mẹ cứ đạp nhanh hơn có đó, mẹ mới là lão đại trong nhà!”
“Con là lão đại!” Kiều Minh hi hi ha ha phản bác.
Kiều Hoa: “No ~ Mẹ mới đúng.”
Kiều Minh: “Không phải! Là Kiều Minh~”
Kiều Hoa: “Kiều Minh là nhóc thúi.”
Kiều Minh: “Con là nhóc thơm nha ~”
Lại đấu võ mồm một hồi, Từ Sơn Tùng thật sự bất đắc dĩ, anh ôm Kiều Minh lên, lùi lại một bước, “Vậy thì để ba ba làm lão đại đi.”
Cậu nhóc lấp tức lắc đầu cự tuyệt, rất cứng rắn trả lời, “Không được, không thể, mẹ mới là lão đại, ba ba không được đoạt vị trí của mẹ.”
Nếu không thì mẹ sẽ khóc cho ba xem nga!
Kiều Hoa: “Phốc ~ Ha ha ha ~”
Từ Sơn Tùng: “........”
Được rồi, anh hiểu rồi, là anh lo lắng dư thừa. Cho dù hai mẹ con nhà này có cãi nhau, thì con trai ngoan của anh vẫn thương mẹ nó nhất.
==============
Tiểu khu Nam Hồ có diện tích khoảng 400 ngàn mét vuông, cụ thể là bao nhiêu thì không rõ lắm, nhưng mỗi khu nhà đều có số tầng cố định, đều là sáu tầng.
Lúc đầu, bảo vệ không cho bọn họ với, đến khi Kiều Hoa nói mình chuẩn bị mua nhà, là tới xem phòng thì chú bảo vệ đánh giá Kiều Hoa một lượt, trầm tư một lát, cuối cùng vẫn cho người vào.
Kiều Hoa âm thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay ra cửa cả nhà đều ăn mặc đẹp hơn ngày thường nhiều, nếu bận đồ cũ thì làm sao giống người có điều kiện mua nhà được.
Một nhà ba người đi dạo trong tiểu khu, không gian xanh trong tiểu khu được chú trọng khá nhiều, ở đâu cũng trồng hoa, ở đó cũng có cây cho bóng mát. Hơn nữa, mấy cây này đều được trồng xen kẽ cây lớn và cây nhỏ, vừa phong phú lại vừa đa dạng. Nói chung là không gian xanh trong khuôn viên vừa có tính thẩm mỹ vừa hiện đại đứng đầu cả nước.
Mỗi nhà trong tiểu khu đều có nhà vệ sinh riêng cho nên trong tiểu khu không có nhà vệ sinh công cộng. Trong tiểu khu còn có những khu vực chung, như là quầy bán quà vặt, công viên,... có chút giống với đại viện bình dân. (Đại viện là dành cho cán bộ cấp cao, không phải là đại tạp viện, đây là hai loại hình khác nhau)
Tiểu khu này đã được hoàn thiện, xung quanh tiểu khu cũng không tệ chút nào. Bán kính một ki lô mét cách tiểu khu có một trạm xe khác, cánh 500 mét có một nhà vệ sinh công cộng. Trước cửa tiểu khu còn có một quầy bán thực phẩm rất lớn, còn có sạp bán báo. Kiều Hoa nghe Từ Sơn Tùng nói, cách đây không xa còn có một chợ bán thức ăn, đi chưa tới mười phút.
Tóm lại, nếu được ở khu này, sinh hoạt hằng ngày hẳn là rất thuận tiện a!