Đầu tháng tám, Kiều Hoa đang nằm trên giường ôm lấy con trai tận hưởng quạt máy, gió quạt phà phà thổi tới. Tuy rằng cái quạt này có chút mắc, tiền điện cũng cao, nhưng nhà có quạt thật sự rất tốt, cuối cùng, cô cũng không phải phe phẩy cái quạt cau nữa rồi.
Hôm nay, ngoài trời mây đen giăng mù mịt, chắc là sắp mưa. Thời tiết cực kỳ òi bức, nếu không phải là tình huống đặc biệt thì không ai muốn ra khỏi nhà vào thời điểm này.
“Mẹ, hôm nay chúng ta không đi chơi sao? Chúng ta ra công viên xem vịt con tắm rửa đi mẹ.”
Không biết tại sao ở công viên Giang Tân có một bày vịt hoang chạy tới, mỗi ngày, bọn chúng đều ra hồ bơi trong công viên để bơi lội. Gần đây, Kiều Minh rất thích ra công viên ngắm vịt, còn không quên mang theo một ít bánh ngô ra làm thức ăn cho lũ vịt này.
“Bên ngoài nóng lắm, chiều nay ăn cơm xong mát mẻ rồi đi.”
Ôm con trai nằm trước máy quạt, nhưng cả người vẫn đầm đìa mồ hôi như cũ, “Hôm nay thời tiết quá oi…..”
Lưu Hiểu Hồng vội vàng chạy từ bên ngoài vào, trên tay còn cầm theo một giỏ rau. Bất chấp cả việc đang cầm lỉnh kỉnh đồ trên tay, chị ấy mau chóng chạy vào nội viện.
“Mau mau mau! Có chuyện lớn! Có chuyện lớn xảy ra!”
“Sao có cái gì mà gấp như vậy!” Thím Trần không chút để ý nào, vừa phơi quần áo vừa hỏi.
Lưu Hiểu Hồng kích động khua tay múa chân, “Ai nha! Không tin chuyện này lại xảy ra luôn ấy! Người đưa thư mấy ngày trước mới chuyển đến chỗ chúng ta, cái cậu Tiểu Cao, bị người ta đ.â.m chết!”
“Gì? Còn có chuyện này sao?” Tin tức ghê rợn như vậy, mọi người đều dừng việc trên tay lại, chạy đến chỗ Lưu Hiểu Hồng hóng hớt.
“Thật đó, bị đ.â.m ở trong nhà. Còn có cách chỗ chúng ta bảy tám trăm mét gì đó, lại có thêm một vụ mới!”
Thím Trần kích động vỗ đùi, “Ai nha, gần đây tình hình không ổn chút nào! Mấy hôm trước ta ra ngoài mua đồ ăn, có người còn chạy tới ăn cắp bánh hạch đào trong túi của ta! Vốn dĩ bánh này mua cho mấy đứa nhỏ ở nhà ăn cho đỡ thèm, ngờ đâu cái thằng ác ôn nào lấy mất!”
“Ai nha, đúng thật là ác nhơn!”
“Nha, chẳng lẽ là sự thật? Sáng nay tôi đi ra ngoài mua đồ ăn, cũng nghe Liễu Túc ở cuối phố kể, con gái nhỏ nhà họ Chu, bị người ta…cưỡng gian!”
Tâm trạng hóng hớt của thím Điền trỗi dậy, chọt chọt Ngô Quế Phương, “Còn có chuyện này nữa sao? Sao không nói sớm?”
Ngô Quế Phương là người nhát gan, từ trước đến nay chị ấy không hay khua môi múa mép, “Cháu sợ là tin giả a, cũng không dám nói lung tung. Lỡ đâu tin này là giả, thì trong sạch của con gái nhà người ta không phải là…”
“Vậy hiện tại, cháu biết được tình hình cụ thể chưa?” Thím Trần hỏi.
Ngô Quế Phương nhíu mày, “Cháu không chắc nữa, cháu cũng chỉ nghe người ta nói. Nhưng dạo gần đây, mấy chuyện g.i.ế.c người còn có thể xảy ra, hẳn chuyện con gái nhà họ Chu….cũng không thể là giả được.” Nghe được tin tức chấn động như thế này, phản ứng của mọi người đều căng thẳng, bầu không khí lúc này an tĩnh đến quỷ dị.
Kiều Minh ở trong lòng Kiều Hoa bỗng nhiên lạnh run, cậu nhóc rụt rụt cổ, ôm lấy Kiều Hoa chặt hơn, thanh âm nhỏ như muỗi, “Mẹ…Là ai bị c.h.é.m c.h.ế.t nha?”
“Không ai cả, có thể là tin giả thôi.” Kiều Hoa đem con trai thả xuống, đẩy đẩy Kiều Minh hướng vào nhà.
“Con về nhà chơi với Phao Phao và Tiểu Bạch đi.”
“Con muốn ở với mẹ à…” Cậu nhóc cắn môi, ôm chặt lấy đùi Kiều Hoa không chịu đi.
Kiều Hoa ôn như xoa đầu con trai, “Không có chuyện gì, con vào nhà trước nha. Mẹ cùng mấy thím nói chút chuyện. Ngoan nha.”
Từ trước đến nay Kiều Minh luôn là đứa bé hiểu chuyện, có chuyện gì nói một lần không được cậu nhóc sẽ không mè nheo nói lại lần thứ hai.
Lần này cũng không ngoại lệ, Kiều Minh ủ rũ đi vào nhà, “Kia, vậy được rồi, mẹ phải nhanh về nhà với con á nha.”
Con trai đi rồi, Kiều Hoa vội vàng kéo Lưu Hiểu Hồng lại hỏi: “Chị Lưu, người đưa thư Tiểu Cao mà chị nói là cái cậu trẻ trẻ đưa thư cho đại tạp viện mình sao?”
“Đúng vậy, chính là cậu ấy. Cái người cao cao gầy gầy, nhìn trông thành thật mà hay ngượng ngùng ấy, cậu ấy tới đây chưa được bao lâu!”
“A?” Sao lại có chuyện như vậy chứ?”
Thím Điền liên tục luyên thuyên, “Sự tình này xảy ra….Nhẹ thì đi tù năm năm a…”
Hàn huyên một lát, Lưu Hiểu Hồng lại kéo mấy người ở ngoại viện vào tám chung. Trùng hợp là cũng có người biết chuyện của Tiểu Cao. Trên cơ bản, chuyện Tiểu Cao bị c.h.é.m có thể xác nhận là sự thật.”
“Hiện tại, cậu ấy còn nằm ở bệnh viện, phòng chừng là không qua khỏi.”
Nghe nói, hình như là bởi vì Tiểu Cao đoạt bạn gái của người ta nên mới bị chém, người bạn gái đó cũng là con gái nhà họ Chu. Sau khi chia tay, người kia tức giận tới tìm Tiểu Cao cãi nhau, dưới sự kích động, người kia đã lấy d.a.o ra đâm. Sau đó thì thời nhà họ Chu, trực tiếp xông vào nhà, đem cô gái kia… Nghe nói chuyện là như vậy, còn tình huống cụ thể thì không ai biết được, cũng không có gan đi hỏi.
“Tiểu Cao đoạt bạn gái người ta?” Thím Điền luôn chú ý đến những chỗ kỳ quái mà mọi người thường không nghĩ tới.
Nữ hàng xóm kia lắc đầu, thở dài: “Kia, cũng không biết. Dù sao thì cũng là do mâu thuẫn nên mới bị đâm. Hiện tại, người kia đã bị bắt, loại chuyện này không có đường nào có thể ra tù.”
Mọi người thổn thức trong chốc lát thì cũng đều chạy về nhà nấu cơm, trước khi về còn dặn dò nhau tốt nhất đừng ra đường vào buổi tối, cũng đừng cho mấy đứa nhỏ đi ra ngoài một mình, có chơi một thì cũng chơi quanh quẩn trong sân ở đại tạp viện.
Lưu Hiểu Hồng xoay người, nâng bàn tay lên lau nước mắt một chút, Kiều Hoa thấy mắt chị ấy hình như đã đỏ ửng.
“Ai, hai đứa nhỏ đều tốt như thế….Tất cả là tại tôi.”