Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 183



Mang theo tâm tình phức tạp đi về nhà, Kiều Minh đã ở sẵn trong phòng khách chờ cô. Thấy Kiều Hoa, cậu nhóc kích động nhào lên, ôm lấy cô, “Mẹ! Mẹ với mấy thím đã nói xong rồi sao? Là ai bị c.h.é.m c.h.ế.t nha? Mẹ sợ sao? Kiều Minh cũng có chút sợ, nhưng mà chúng ta có ba ba. Ba ba nhất định sẽ bảo vệ chúng ta!”

Từ trước đến nay Kiều Minh luôn là đứa trẻ mẫn cảm, cậu nhóc cảm nhận được cô đang sợ. Cho dù chính mình cũng rất sợ, nhưng cậu nhóc vẫn an ủi cô trước tiên.

Trái tim Kiều Hoa bị sự ấm áp của con trai làm cho rối tinh rối mù. Rốt cuộc cô đã làm được việc tốt gì mà sau khi xuyên qua đây là có con trai bảo bối ngoan như vậy.

“ Ân, sẽ, ba ba sẽ bảo vệ chúng ta.”

Vuốt ve khuôn mặt nhỏ của con trai, trong đầu Kiều Hoa lại hiện lên khuôn mặt của Tiểu Cao.

Kỳ thật, cô đã gặp cậu ấy rất nhiều lần. Lần đầu tiên, là thư ở phương bắc mà người nhà Từ Sơn Tùng gửi, sau đó lại thường xuyên thấy cậu ấy đưa thư ở đại tạp viện.

Lúc bắt đầu thì không dám nói to, thanh âm ngượng ngùng của con trai mới lớn, khi quen rồi thì lại lớn giọng báo tin….Cậu ấy rất trẻ, chắc tầm hai mươi. Cuộc đời vừa mới bắt đầu, lại như vậy kết thúc…

Có câu quả thực không sai, con người vĩnh viễn sẽ không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, người vừa gặp có thể gặp lại được hay không?

Kiều Hoa ở trong lòng cảm thán, nhưng mà cuộc sống vẫn phải diễn ra. Chuyện để nghĩ có rất nhiều, nhưng cơm nước thì vẫn phải làm.

Vì không có tâm trạng, nên buổi trưa hôm nay hồn vía Kiều Hoa cứ như đang ở trên mây, cô không cẩn thận cắt trúng tay, liền chạy nhay ra bên giếng rửa, sau đó đi vào nhà quấn băng gạt.

Cũng may là cậu nhóc Kiều Minh đang nằm trong phòng bật quạt nghe đài, bằng không, nếu để cậu nhóc thấy thì nhất định sẽ khóc đến rối tinh rối mù cho mà xem.

Bên này, Kiều Hoa vừa xào xong đồ ăn, Lý Hồng Quân đã đạp xe đạp chạy tới, anh ta chạy rất nhanh, thiết chút nữa đã đ.â.m xe vào bậc thêm.

“Em dâu!” Lý Hồng Quân vừa dừng xe lại đã kêu lớn, anh ta chạy vào nhà, kết quả không thấy Kiều Hoa đâu.

Kiều Minh nói mẹ đang ở bếp nấu cơm, anh ta lại chạy nhanh vào bếp.

Vốn dĩ Kiều Hoa đang có phân tâm suy nghĩ, nghe tiếng gào to, cô sợ tới mức suýt chút nữa thì đem tô canh làm rớt, tô canh vừa mới nấu thiết chút nữa đã nằm dưới đất.

“Em dâu! Sơn Tùng! Có chuyện rồi! Có chuyện rồi!”

“Làm sao vậy? Sơn Tùng còn chưa về, anh đừng vội, bình tĩnh rồi nói.” Cô đem tô canh đặt lên kệ bếp, túm Lý Hồng Quân đi qua phòng khách.

Lý Hồng Quân bất chấp mồ hôi mồ kê đầy đầu, cũng không thèm thở, mau chóng nói: “Mã, Mã, Mã Tiểu Xuyên bị, bị….người ta bắt rồi!!!”

“A? Cái gì ~ Anh nói cái gì? Tình huống như thế nào? Ai bị bắt?”

Tha thứ cho đầu óc của Kiều Hoa nhất thời phản ứng không kịp, hôm nay lượng tin tức quá lớn, cô vẫn chưa xử lý kịp thông tin.

“Mã Tiểu Xuyên! Cái người lần trước đập bể cửa kính nhà em!” Nói rồi Lý Hồng Quân mới phát hiện có chỗ không thích hợp, anh ta gãi gãi đầu, “Ai? Sơn Tùng đâu?”

Kiều Hoa không thể hiểu Lý Hồng Quân đang nói gì: “Sơn Tùng còn chưa về, không phải hai người đi cùng nhau sao?”

Lý Hồng Quân trừng mắt lớn, “Không a, trong nhà không phải thiếu cúc áo sao, anh mới qua bên thành Đông lấy. Anh kêu Sơn Tùng về trước, sau đó đi được nửa đường nghe thê Mã Tiểu Xuyên bị bắt, cho nên mới chạy về báo tin cho hai người.”

Nói xong, mới lo sợ, “Không phải Sơn Tùng cũng bị bắt rồi đó chứ?”

Gì?

Suy đoán này làm cho Kiều Hoa cảm thấy sợ hãi.

Cũng may, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.

Từ Sơn Tùng đạp xe chạy vội vào nội viện. Trên trán mồ hôi còn nhiều hơn khi nãy Lý Hồng Quân chạy đến.

Nhìn thấy anh, hai người Kiều Hoa và Lý Hồng Quân vội vàng ra đón. Nhưng mà, bỗng nhiên Kiều Hoa chú ý đến một chi tiết, càng nhìn xe đạp càng thấy có chỗ không thích hợp, có phải trên xe thiết cái gì rồi không?

Bán hết rồi sao?

Nói thì nói như vậy, nhưng làm sao một buổi sáng có thể bán được hết toàn bộ hàng được. Nếu là trước đây thì còn có thể, nhưng từ sau khi có túi nhái, một ngày bán được hai túi là tốt lắm rồi.

“Mấy cái túi đâu rồi anh?” Cô chỉ vào xe đạp hỏi.

Từ Sơn Tùng thở hổn hển mấy hơi, anh đem xe đạp dựng xuống, rồi kéo tay Kiều Hoa đi vào nhà. Sau khi vào nhà khóa cửa lại cẩn thận, anh mới hạ giọng nói: “Mất hết rồi.”

“A?” Kiều Hoa cùng Lý Hồng Quân nhìn nhau, cả hai đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.

“Sao lại như thế, anh uống miếng nước đi rồi nói.” Kiều Hoa rót cho Từ Sơn Tùng một ly nước, anh uống một hơi cạn sạch, uống xong còn thở hổn hển một chút rồi mới đem sự tình kể lại đầu đuôi một lượt.

“Dạo này càng ngày càng gắt gao, em có nhớ chỗ sân khấu thành phố không? Ở chỗ đó, tuần tra của thành phố đã bắt đầu triển khai kế hoạch truy bắt rồi, chính phủ nghiêm túc muốn loại bỏ thành phần đầu cơ trục lợi, còn muốn loại trừ mấy kẻ phạm tội. Bọn họ đuổi theo anh vài con phố, anh đem mấy cái túi ném ra phía sau mới cắt đuôi được bọn họ.”

Trong lòng Kiều Hoa lộp bộp.

Rốt cuộc ngày này cũng tới!

Sớm biết như vậy cô đã không đánh cuộc một phen, túi để một thời gian cũng không hư, hà tất gì thời điểm nhạy cảm như thế này còn muốn đi bán.

Ai nha, chuyện nháo đến nước này……Cô đã biết trước còn để phạm phải lỗi lầm nhỏ như vậy!

Chỉ có thể nói, làm người không nên quá tự tin, thông minh quá sẽ bị thông minh hại a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.