“Kia, vậy vụ của Mã Tiểu Xuyên thì sao? Có ai biết không, tại sao tên đó lại bị bắt vậy?” Có người lại hỏi.
“Cái này tôi biết này, là Mã Tiểu Xuyên đang quen với một nữ đồng chí. Nữ đồng chí đó nói muốn tiến đến hôn nhân. Tên Mã Tiểu Xuyên này cư nhiên đòi phải thử. Nữ đồng chí đó không muốn, hắn ta cưỡng bách con gái nhà người ta, không chỉ muốn hôn môi mà còn đòi ngủ với người ta.”
“A? Như thế nào lại như thế! Tên đó không quản được nửa thân dưới của mình sao!”
“Kia, vậy có ngủ không?” Ngô Quế Phương kinh ngạc che lỗ tai con gái nhỏ nhà mình lại, nhướng mày, ý bào thím Điền nhanh nói.
“Vô nghĩa! Không ngủ sao có thể đem tên đó bắt lại! Nghe nói thời điểm bị bắt, tên đó không ngừng la hét đòi phụ trách Tiểu Tuệ. Cũng không biết tên đó có cái gì, tướng mạo cũng không có, nghề nghiệp cũng không, lấy gì đòi phụ trách với người ta? Lấy tai nạn lao động của ba hắn ra nuôi người ta sao?”
Mọi người không ngừng phỉ nhổ.
“Tên đó đúng là không biết tự lượng sức mình! Chỉ tiếc cho con gái nhà người ta, rõ ràng là một cô gái trong sạch a!”
“Về sau sao mà kết hôn đây?” Lại có người nhịn không được mà than giùm cho cô gái đó.
Thím Điền còn chê chuyện chưa đủ lớn, còn bồi thêm.
“Ai nha, Mã Tiểu Xuyên là con trai duy nhất của lão Mã, hẳn là nhà lão Mã lúc này đang loạn cào cào cả lên!”
Mọi người khinh thường mà cười nhạo.
“Không phải tên đó có quan hệ rất tốt với Vương Bân sao? Vương Bân có anh rể làm xưởng trưởng, bản lĩnh cũng không tồi, sao không nhờ giải quyết giùm?”
“Nghĩ sao vậy, cô cho rằng là Vương Bân là Mã Tiểu Xuyên là anh em ruột sao, bọn họ chỉ là bạn bè. Hiện tại, hàng xóm láng giềng ai cũng đều phủi sạch quan hệ với nhà họ Mã, sao có khả năng giúp Mã Tiểu Xuyên được, là chê mạng mình quá dài à?’’
“Đáng đời tên đó, cho chừa cái thói! Để tên đó ở ngoài cũng chẳng làm được gì cho xã hội~”
Ngày Mã Tiểu Xuyên bị b.ắ.n c.h.ế.t là một ngày mưa, bầu trời hôm đó xám xịt, Vương Bân cũng tới xem. Gặp lại “tình cũ” Kiều Hoa cũng không có cảm xúc gì, chỉ nhìn thoáng qua rồi thôi. Nhìn anh ta chỉ bằng nhìn nam nhân nhà mình còn hơn, cô khoác tay Từ Sơn Tùng quay đi.
Nghe nói cùng ngày với Mã Tiểu Xuyên bị xử tử, Vương Bân cũng đi lĩnh chứng, còn có thông tin, Vương Bân và vợ anh ta đã có quan hệ bất chính trước hôn nhân, nói trắng ra là ăn cơm trước kẻng.
Chuyện này trước kia người ta không thèm quản, nhưng hiện tại chuyện này đã bắt đầu sự lý nghiêm trọng, ai còn dám làm xằng làm bậy? Công an rất nhanh đã tra ra chuyện của Vương Bân, thời điểm tới cửa bắt người, anh ta trực tiếp đưa ra giấy kết hôn, nghênh ngang nói: “Chúng tôi là vợ chồng hợp pháp, sao, làm chuyện vợ chồng cũng bị bắt à?”
Chẳng những không bị bắt, kia, người đi báo công an còn bị mắng một phen, “Đừng có chuyện gì cũng báo công an, công an rất bận, không rảnh quản mấy chuyện lông gà lông tỏi đâu!”
Cùng ngày Mã Tiểu Xuyên bị xử tử còn có Tiền Cường và sáu người khác. Mấy người này đều là những người phạm tội nghiệm trọng, bằng không cũng sẽ không xử b.ắ.n trước mặt mọi người để g.i.ế.c gà dọa khỉ.
Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng đến quảng trường để theo dõi, cô không dẫn Kiều Minh theo, sợ đến tối cậu nhóc lại nằm mơ thấy ác mộng. Ngô Quế Phương ở cách vạch cũng là người nhát gan, chị ấy không đi ở nhà trông con, vì vậy Kiều Hoa liền đem con qua gửi cho Ngô Quế Phương, để chị ấy nhìn Kiều Minh giùm một lúc.
Lúc đó, mọi người đều tập trung tại quảng trường, hai vợ chồng không chen vào, chỉ ở bên ngoài nhìn thoáng quá.
Đây cũng là lần đầu tiên Kiều Hoa xem tử hình tội phạm ngoài đời thật. Mùi m.á.u tươi rất nồng, cho dù cách một đoàn người, lại được Từ Sơn Tùng ôm chặt vào ngực, nhưng cô vẫn ngửi được mùi m.á.u tươi xông thẳng vào khoang mũi.
Cái này không chỉ đơn thuần là g.i.ế.c gà dọa khỉ nữa rồi, nó thật sự rất có lực uy hiếp, không chỉ đối với những người có khả năng tiềm tàng thành tội phạm mà còn đối với những người bình thường.
Sự thật chứng minh, cách làm này thật sự có hiệu quả. Trong khoảng thời gian tiếp theo, càng có nhiều phụ nữ dám ra ngoài ban đêm hơn, bọn nhỏ ra cửa chơi người lớn cũng không quá lo lắng. Dù sao thì, chứng kiến một màn này, chắc chắn bọn tội phạm sẽ không dám rục rịch vào thời điểm nhà nước làm quyết liệt như vậy nha!
Không gian im ắng đến lạ, bỗng nhiên trên đầu truyền đến giọng nói: “Mau xem.”
“Cái gì?” Kiều Hoa chôn mặt vào trong lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, cô không dám nhìn kỹ quá trình xử tử này. Cô dựa cả người vào lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, nheo nheo đôi mắt nhìn qua.
Từ Sơn Tùng nâng tay lên, chỉ vào người nằm trong vũng m.á.u ở phía trước nói: “Đó là Tôn Tuần.”
Mười hai giờ trưa, trời càng nắng gắt, nhiệt độ cũng dần cao lên. Cả người Kiều Hoa ướt đẫm mồ hôi. Nhưng khi nghe được lời này, cả người cô đều lạnh toát, thậm chí còn rùng mình một cái.
Cô ôm Từ Sơn Tùng càng chặt hơn nữa.