Mấy người phụ nữ đưa mắt ra hiệu cho nhau, người này nháy mắt người kia, vẻ mặt do do dự dự, muốn nói cái gì đó, nhưng không một ai mở miệng.
“Mẹ, chị dâu! Con nói với hai người chuyện này nè! Thú vị lắm!” Trần Giai Mỹ mới tan học về nhà, cô ấy xoa xoa cái bụng, chạy đến chỗ mẹ mình.
“Lớp con có một bạn hôm nay bận quần ống loe lên lớp, con mạnh miệng nói mình ngầu, đi trước thời đại. Kết quả thầy chủ nhiệm đi vào, nói bạn ấy là ăn bận kỳ cục, y như giang hồ, sau đó liền cắt phần loe của của cái quần đi. Ha ha ha ~ Đúng là quá thảm rồi!”
“Khi này chúng con tan học, đều nói về chủ đề này. Phỏng chừng là bạn đó không dám ra gặp người đâu. Ha ha ha ~”
“Lớp bên cạnh có một bạn mua cái kính đen mới đem lên khoe, kết quả là bị thầy tịch thu luôn rồi. Ha ha ha ~”
“Em dâu! Em dâu! Em mau qua đây!” Tống Thanh Bình mau chóng gọi Trần Giai Mỹ lại.
Trần Giai Mỹ vẫn còn chưa hết buồn cười, vừa cười vừa chạy qua đó, khó hiểu gãi đầu, “Sao vậy? Sao mọi người đều tụ lại ở đây làm gì?”
Tống Thấy Bình thấy cô ấy chậm chạp không lại thì tiến lên kéo người qua phía nhà bếp của Từ gia. Lúc này, Kiều Hoa đã nấu cơm xong, đem đồ ăn vào nhà.
“Chị túm em làm gì nha!” Trần Giai Mỹ tức giận xoa xoa cánh tay.
Chị dâu cả Lâm Thải Hà chỉ vào Kiều Hoa hỏi, “Giai Mỹ, em mau nhìn xem, cái váy trên người Kiều Hoa đẹp không?”
Trần Giai Mỹ tùy tiện nhìn qua phòng bếp, ánh mắt dại ra.
Ai nha, Kiều Hoa ở đâu có một cái váy liền áo đẹp như vậy. Nhìn vòng eo mảnh khảnh kìa, tà váy phiêu dật kìa, còn cổ áo độc lạ nữa….Hình như cổ tay còn có viền hoa, vừa nghịch ngợm vừa không mất sự thanh lịch….
Trần Giai Mỹ bĩu môi, nói: “Đẹp thì có đẹp, nhưng mà hơi tiếc một chút.”
Tống Thanh Bình sửng sốt một chút, “Đáng tiếc cái gì?”
“Đáng tiếc là không mặc trên người em!” Trần Giai Mỹ căm phẫn mà hừ một tiếng, quay đầu rồi đi. Nhưng mà cô ấy bị hai người chị dâu hợp lực cản lại.
“Ai ~ Em đừng đi mà!”
Liên tục túm lấy, không cho cô ấy di chuyển. Trần Giai Mỹ tức giận liếc nhìn hai người, “Chị làm cái gì nha, muốn thông qua em mượn đồ đúng không? Chuyện tốt thì không tìm đến, chuyện xấu thì nghĩ tới em đầu tiên. Hai người cũng thật là…..”
Đừng tưởng rằng cô ấy là con ngốc, không biết mưu kế của hai người!
“Ai nha! Em còn nhỏ, người ta sẽ không đi so đo với con nít.”
Trần Giai Mỹ cạn lời, “Em sớm đã không phải là em bé rồi, hai năm nữa em đã thành niên, hai người biết không? Hơn nữa, em không thích Kiều Hoa, hai người muốn mượn váy thì tự đi mà nói a.”
“Là, là, chị dâu biết rồi. Em mau đi đi, tụi chị chờ em ở đây.”
Cuối cùng, Trần Giai Mỹ vẫn bị hai người chị dâu đẩy về phía Từ gia. “Giai Mỹ?” Lúc này một nhà ba người đang ăn cơm. Kiều Hoa thấy cô ấy, buông chén xuống, chỉ vào cái ghế nhỏ.
“Có chuyện gì sao, ngồi xuống rồi nói.”
Trần Giai Mỹ xấu hổ nên cứ đứng ngay cửa, không đi vào. Bởi vì ngược nắng, nên người trong nhà không thấy rõ biểu cảm của cô ấy, chỉ thấy giọng nói của cô ấy tràn ngập ngượng ngùng.
“Tôi, tôi không vào. Chỉ là muốn hỏi cô một chút, váy cô đang bận trên người…..”
“Váy làm sao?” Tuy rằng đã đoán được mục đích, nhưng Kiều Hoa vẫn hỏi.
“Váy…Váy….” Đối diện với ánh mắt mê mang của Kiều Hoa, trong lòng Trần Giai Mỹ sớm đã đem hai người chị dâu ra trừ 800 điểm rồi.
“Váy khá đẹp.”
Một câu đơn giản trực tiếp làm cho Kiều Hoa “rùng mình”.
Khen váy người ta đẹp, không phải đại biểu cho việc xóa hiềm khích trước đây sao? Ai nha! Thật sự là không có tiền đồ, chuyện mới qua bao lâu chứ….Trần Giai Mỹ âm thầm phỉ nhổ chính mình.
Kiều Hoa nhướng mày, cong cong môi: “Cảm ơn.”
Gãi gãi khuôn mặt, ngửi không khí tràn ngập mùi thơm của thức ăn, thanh âm của Trần Giai Mỹ nhỏ dần, “Kia…Tôi muốn nói là….Váy của cô, có thể, có thể…”
“Có thể cái gì?”
Kiều Minh cũng quay đầu nhìn về phái Trần Giai Mỹ, còn tò mò mà chớp chớp đôi mắt to.
“Tôi, tôi muốn mượn váy cô về xem. Tôi cảm thấy khá đẹp, ngày mai liền trả cô, được không?” Nói xong, xấu hổ mà dùng chân vẽ vòng tròn trên đất.
Kiều Hoa sửng sốt một chút, cười nói, “Thì ra là vậy, váy này tôi chuẩn bị thêm vài cái để bán. Nếu cô thích, tôi có thể để giá hữu nghị cho cô, đều là hàng xóm láng giềng, lấy giá thị trường thì ngại quá.”
“A?” Cái này làm cho Trần Giai Mỹ trở tay không kịp.
“Cô còn muốn bán quần áo sao? Không phải trước đây cô bán túi sao? Sao lúc này…lúc này lại thay đổi rồi.”
Không quan tâm đến việc Trần Giai Mỹ tức trợn mặt, Kiều Hoa tiếp tục nói, “Ở trong nhà cũng nhàn rỗi nên làm mấy bộ quần áo bán kiếm chút sinh hoạt phí. Làm túi thì cần số lượng lớn, lúc đó thì còn nhờ người giúp. Quần áo thì chỉ cần làm hai bộ là có thể đủ cho một nhà ba người ăn đủ. Cô nói có đúng không?”
Nói đến cùng, Kiều Hoa là người làm ăn, không phải là nhà từ thiện. Nếu mỗi bộ đồ cô làm đều bị người khác làm theo mãi, chẳng phải là cô thành nhà thiết kế miễn phí cho cả xóm sao? Việc này không có có lợi nên cô từ chối làm.
Giật mình chớp mắt một cái, khuôn mặt Trần Giai Mỹ quẫn bách đến nổi đỏ ửng, mắt thường cũng có thể khuôn mặt đỏ như quả cà chua của cô ấy.
Nếu Trần Giai Mỹ không biết điều mà hỏi tiếp thì chẳng phải là người không biết xấu hổ sao?
Vốn đã luống cuống khi đứng trước mặt Kiều Hoa, hiện tại, Trần Giai Mỹ càng thêm lúng túng, “Nga, vậy…tính…tính sao?”