Hai chị dâu của Trần Giai Mỹ đều ở ngoài chờ sẵn, thấy cô em chồng tay không đi ra, trong lòng hai người sinh ra dự cảm bất thường.
“Sao rồi, Kiều Hoa có đưa không?”
“Tránh ra!” Trần Giai Mỹ tức giận đẩy hai chị dâu của mình ra, nhấc chân đi về nhà mình.
“Về sau loại chuyện này đừng có tìm em. Hai người biết xấu hổ chẳng lẽ em không biết xấu hổ sao?”
Hai chị dâu buồn cười nhìn nhau một cái, rồi đuổi theo, “Có gì mà xấu hổ, có mượn váy được không? Nãy ở bên đó nói cái gì sao?”
Trần Giai Mỹ bĩu môi, “Muốn đưa cũng được thôi, thậm chí đưa mỗi người một cái váy cũng được.”
“Nha, có chuyện tốt như vậy nữa sao?” Hai người chị dâu kinh ngạc nhìn nhau.
Trần Giai Mỹ khoanh hai tay trước ngực, hừ hừ, “Đúng vậy, chỉ cần đưa tiền, người ta liền đem váy mới đưa tới tận nhà của hai người.”
Lúc này Lâm Thải Hà với Tống Thanh Bình mới phát giác ra là mình bị cô em chồng châm chọc a!”
Chớp chớp mắt, phanh ~ Cửa nhà đóng mạnh lại.
“Hừ! Cái đứa nhỏ này, không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút sao? Giọng điệu âm dương thấy bắt ghét.”
===================
Sợ bỏ bánh kem ở ngoài bị hư, nên hai giờ chiều, Kiều Hoa đã lấy bánh kem sinh nhật ra cắm nến cho con trai ước nguyện, sau đó là nhập tiệc.
Bánh kem là năm đồng một cái, bánh kem cỡ sáu chục xăng ti mét. Ở niên đại này, bánh kem là một món đồ ăn đặc biệt xa xỉ, thậm chí còn có thể nói là đồ ăn cao cấp.
“Chúc mừng Minh Minh lại lớn thêm một tuổi! Con mau qua đây, mau ước đi rồi thổi nến.”
Kiều Minh nghiêng nghiêng đầu, chớp chớp hàng mi dài, “Là giống như hướng về phật tổ cầu nguyện hả mẹ?”
“Là nha, con đến đây, chắp tay trước n.g.ự.c rồi ước.”
Kiều Minh vẫn còn nhớ lời mẹ nói, không thể đem ước nguyện của mình nói ra. Sau khi yên lặng ước xong, cậu nhóc bắt đầu thổi nến. Bởi vì còn nhỏ, chưa đủ hơi, nên phải thôi hai ba lần mới tắt hết nến.
Kiều Hoa vỗ tay bốp bốp, đưa d.a.o cắt bánh đến trước mặt con trai, “Sinh nhật của con, con cắt bánh kem đi.”
Cậu nhóc Kiều Minh ngạc nhiên há hốc mồm thành chữ “O” lớn, nhóc chưa từng dùng d.a.o bao giờ nha, đây là đồ vật nguy hiểm.
“Mẹ cắt bánh đi.”
Kiều Hoa nhét d.a.o cắt bánh vào tay con trai, “Không có việc gì đâu, hôm nay là sinh nhật con, con cắt bánh.”
Kiều Minh tràn đầy hứng thú, nhóc đã nóng lòng muốn thử lắm rồi. Hai tay cầm chặt con dao, cẩn thận cắt một miếng bánh lớn, vì không có dĩa đựng bánh nên bỏ trong cái chén.
Cắt bánh kem thật sự rất vui luôn! Nay là trải nghiệm kỳ diệu nhất mà nhóc được làm từ trước đến giờ!
“Đây là phần của mẹ.” Cắt một phần đưa qua cho Kiều Hoa, đây là phần bánh được trang trí bông hoa lớn của bánh kem.
Kiều Hoa hôn lên má Kiều Minh một cái, “Cảm ơn bảo bối.” Cậu nhóc ngượng ngùng mà rụt rụt cổ, cười hi hi lên, “Đây là phần của ba ba~ Phần của ba ba lớn hơn!”
Bởi vì sức ăn của ba ba so với nhóc và mẹ cũng nhiều hơn, nên ba ba ăn phần lớn.”
“Cảm ơn con trai.” Từ Sơn Tùng nhận lấy bánh, nhắm ngay chỗ Kiều Hoa rồi in lên đó một nụ hôn.
Ở ngoài cửa, không biết từ khi nào mà mấy đứa trẻ ở trong nội viện vừa tò mò vừa hâm mộ tụ tập lại ở ngoài cửa sổ nhìn vào.
Chờ Kiều Minh cắt phần bánh của mình xong, Kiều Hoa lấy d.a.o đem phần bánh kém còn lại cắt thành sáu miếng nhỏ, đưa cho Kiều Minh.
“Minh Minh, con đem chia cho mấy bạn đi, để cho mấy bạn cũng dính được may mắn của tiểu phúc tinh nhà chúng ta.”
Nếu là một năm trước, Kiều Minh khẳng định sẽ do dự mãi luôn luyến tiếc. Nhưng thông qua sự hướng dẫn của Kiều Hoa, cậu nhóc đã từng bước hòa nhập với bạn bè bằng tuổi, còn biết chia sẻ đồ ăn với bạn bè.
“Dạ được ~”
Nửa điểm cũng không do dự, Kiều Minh cầm bánh kem chạy đi, mỗi bạn nhỏ đều được một phần bánh kem. Tuy là không nhiều, nhưng mỗi người cũng ăn được hai ba miếng.
“Cảm ơn em nha, Kiều Minh.” Trần Cảnh Khang nhận lấy bánh, bỏ một miếng vào miệng.
Cảm động đến nước mắt nước mũi rơi tèm lem.
Bánh này cũng quá ngon rồi đi! Nhà của Kiều Minh vĩnh viễn không ăn hết đồ ngọt, thử hỏi có bạn nhỏ nào trong nội viện mà không hâm mộ cơ chứ?
Cậu nhóc Kiều Minh ngẩng đầu, ưỡn n.g.ự.c đầy tự tin, nói: “Không cần khách khí. Đây là bánh kem sinh nhật mẹ mua cho em. Mẹ nói, phải chia cho mọi người để mọi người được hưởng may mắn!”
“Gì, bánh sinh nhật?” Trần Bách Đào chưa từng nghe qua bao giờ.
Kiều Minh mềm mềm mại mại đạp, “Chính là bánh kem ăn vào dịp sinh nhật, chỉ có sinh nhật mới có thể ăn.”
“Nhưng mà sinh nhật của anh chưa bao giờ được ăn nha. Anh về nói mẹ mua bánh sinh nhật cho anh mới được.’’ Trần Bách Đào tức giận nắm chặt tay.
“Sinh nhật của ai?” Có bạn nhỏ khác hỏi.
“Là của mình, hôm nay là sinh nhật mình nha!” Kiều Minh kiêu ngạo dựng thẳng eo lên trả lời.
“Chúc mừng sinh nhật Kiều Minh!”
“Sinh nhật vui vẻ!”
“Sinh nhật vui vẻ….”
Trần Cảnh Khang híp mắt, cười tươi, “Chúc Kiều Minh sinh nhật vui vẻ nha.’’ Trong ánh mắt không nhịn được mà lộ ra tia hâm mộ, vừa cười cười, xong liền khóc…..
Ô ô ô ~ Sao giữa người với người lại có sự chênh lệch như vậy.
“Cảm ơn mọi người ~”
Ở niên đại này, con nít rất dễ thỏa mãn, bánh kem không nhiều, mỗi người chỉ ăn ha ba miếng, nhưng ăn xong trên mặt bạn nhỏ nào cũng đầy vẻ thỏa mãn. Bọn trẻ tụ tập lại chơi nhảy lò cò, một hai phải kéo Kiều Minh đi chơi chung.
Tuy rằng Kiều Hoa có chút lo lắng, nhưng đây là phương thức ở chung giữa các bạn nhỏ, cô cũng không muốn con lúc nào cũng bên cạnh mình, cũng không muốn bảo vệ con quá mức, mà để cho con tự cảm nhận về thế giới ngoài kia, đây là cách để cho con trai tự trưởng thành.
Cho nên, Kiều Hoa cũng không có ý định ngăn cản, chỉ dặn dò Kiều Minh nhất định phải chú ý an toàn.