Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 192



Buổi cơm hôm nay, cả chủ và khách đều rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, Kiều Hoa đem cái váy mình đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho bà bầu Kiều Yên.

“Lần trước biết chị mang thai em liền bắt đầu chuẩn bị, nguyên liệu thuần cotton đó, không có tạp chất, không có pha thuốc nhuộm. Là em nói Từ Sơn Tùng nhờ người mua hộ, kiểu dáng là em tự thiết kế, phần eo có dây thun, có thể co dãn, không sợ chị bị chật bụng.”

Kiều Yên làm gì chú ý vải có tốt hay không, mà chị chỉ tập trung lên kiểu dáng của váy. Cái váy này quá là xinh đẹp rồi, hoa văn tùy ý nhưng lại không mất thẩm mỹ, họa tiết này rất có hơi hướng mùa hè!

Càng nhìn càng kinh diễm, “Là em làm thật hả? Không phải mua?”

“Em lừa chị làm gì? Chị đi dạo hết những cửa hàng lớn nhất ở bách hóa đi, có thể tìm thấy được cái váy nào giống như vậy mới lạ.” Kiều Hoa buồn cười nói.

“Lợi hại à nha. Trước kia sao chị không phát hiện ra tay nghề của em tốt như vậy.” Kiều Yên nhịn không được mà cảm thán.

“Nhìn chị nói kia, em không thể học sao?”

“Là Lộ Lộ nhà ta càng ngày càng ra dáng, càng ngàng càng giống vợ hiền. Cái váy này thật tốt, chị đang lo trời nóng không thích hợp để bận quần đây!” Không phải là quá nóng thì là quá bó, còn đồ lao động thùng thình thì khi bận vào không có lấy một chỗ thoát khí, làm chị khó chịu đến phát cáu.

Kiều Yên thường xuyên đi dạo để tìm mua một cái váy bận cho thoải mái, nhưng ở bách hóa không có nổi một cái váy vừa size cho người bầu. Vì chuyện này mà chị trách Viên Giang Hà không ít lần, ai bảo anh làm cho chị béo lên!

Nói thật, cái váy này của Kiều Hoa đưa chẳng khác nào đưa than ngày tuyết! Vừa có thể bận vừa tăng tính thẩm mĩ, trên bụng còn có cái túi nhỏ, có thể bỏ khăn giấy hay mấy hào lẻ gì cũng tiện.

Kiều Yên vui mừng cầm cái váy về. Trước khi về, Kiều Minh còn luyến tiếc lôi kéo dì hai, sờ sờ cái bụng tròn vo, nghiêng đầu hỏi.

“Dì, em gái khi nào thì từ bụng chui ra?”

Ánh mắt của Kiều Yên nhìn về cháu trai càng thêm nhu hòa, chị nhìn Kiều Minh thêm vài lần, hy vọng con gái hoặc con trai mình khi sinh ra có thể đáng yêu được một nửa Kiều Minh.

“Bây giờ còn sớm lắm, phải qua mấy tháng nữa. Hơn nữa, chưa chắc là em gái đâu cũng có thể là em trai. Đến lúc đó, Minh Minh nhớ hôn em trai một cái, còn cả ôm em trai nữa nha.”

“Dạ được ~”

=========== Quạt điện xoay vòng vòng, từng trận gió mát quét qua cơ thể, cửa sổ nhỏ cũng được mở ra, quạt điện với gió đêm càng thêm mát.

Buổi tối, Kiều Hoa đi nhà tắm tắm rửa, hai ba con ngồi ở trên giường chơi chờ Kiều Hoa về nhà. Từ Sơn Tùng cào cào eo con trai, chọc cho cậu nhóc nằm ra giường bật cười ha hả.

Hi hi ha ha một lát, Kiều Minh lùi về sau, đôi mắt ngây thơ mở to nhìn về phía Từ Sơn Tùng, “Ba ba, ba với mẹ khi nào mới sinh cho Minh Minh một em gái nhỏ?”

Từ Sơn Tùng kinh ngạc sửng sốt, phải qua một lúc anh mới tìm được giọng nói của chính mình, “Minh Minh, con muốn….muốn mẹ sinh em gái nhỏ sao?”

Cậu nhóc ngây thơ rung chân đắc ý, “ n! Như vậy thì con có thể chơi chung với em gái nhỏ rồi! Còn cả bánh đào với kẹo sữa nữa, con sẽ cho em gái ăn chung.”

Từ Sơn Tùng bật cười, trẻ con vĩnh viễn luôn đơn thuần như vậy, không bao giờ xấu xa như thế giới ngoài kia.

“Con không sợ sao? Em gái chào đời, ba với mẹ sẽ thương con ít đi một chút.”

Kiều Minh mờ mịt nhăn mày, nắm lấy bàn tay to dày, ấm áp của Từ Sơn Tùng, có chút hoảng, “Vì sao vậy? Em gái sinh ra, ba ba với mẹ liền không thương Minh Minh nữa sao?”

“Không có, ba ba với mẹ vĩnh viễn đều thương Minh Minh. Chỉ là nếu có thêm một em trai hay một em gái nữa thì ba ba với mẹ sẽ phải quan tâm em nhiều hơn một chút, vì em còn quá nhỏ.”

Kiều Minh chần chờ một chút, không gian chỉ cần mỗi âm thanh của quạt điện, thật lâu thật lâu sau, bỗng nhiên cậu nhóc nghiêng người, ôm chặt lấy eo của Từ Sơn Tùng, đầu nhỏ bất an mà cọ cọ n.g.ự.c anh, giống như tuyên thệ, vừa rối rắm lại vừa trịnh trọng.

“ Ân….ân……Ba ba, con cảm thấy chuyện này không sao cả, con nguyện ý chia sẻ với em gái sự quan tâm của ba với mẹ!” Bởi vì đó là em gái của nhóc nha, em gái cũng là người thân nhất của nhóc. Em gái và nhóc đều là tiểu bảo bối trong lòng ba ba với mẹ, đều sẽ được ba ba và mẹ yêu thương.

“Nếu chỉ quan tâm Minh Minh mà không quan tâm em gái, như vậy Minh Minh sẽ đau lòng. Minh Minh muốn ba mẹ thương Minh Minh cũng thương em gái. Minh Minh tin ba với mẹ sẽ công bằng, Minh Minh thích công bằng!”

Chính là Kiều Minh nghĩ như vậy, một chút cũng không giả dối, đơn thuần đến mức khiến người khác phải đau lòng.

“Phải không? Minh Minh thật là bạn nhỏ hào phóng, ba ba rất kiêu ngạo vì có trai ngoan như Minh Minh.”

Chưa bao giờ có ngày Từ Sơn Tùng lại cảm thấy, cho dù cả đời này anh với Kiều Hoa chỉ có mỗi Kiều Minh thì cũng đủ rồi.

Thật sự!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.