Thời điểm, Kiều Hoa tắm rửa xong đi về nhà thì thấy Từ Sơn Tùng ở trên giường làm ngựa cho Kiều Minh cưỡi. Ai nha, đúng là trăm năm mới thấy một lần, ngày thường, cho dù anh có thương con trai đến đâu thì nhiều lắm cũng chỉ đem con trai bỏ lên cổ. Loại động tác không có hình tượng này, nói thật, Từ Sơn Tùng chưa bao giờ làm qua.
“Minh Minh như thế nào lại cưỡi lên người ba ba vậy?” Cô lấy khăn lông lau lau tóc, mái tóc đen nhánh rơi xuống như thác chảy, người khác nhìn vào liền muốn sờ.
Kiều Minh hi hi ha ha quay đầu cười, “Mẹ ơi, con không cưỡi ba ba, con đang chơi với ba ba nha!”
Ở trong mắt Kiều Minh, sao ba ba có thể là ngựa được, cái này chỉ là trò chơi mà thôi, nhóc thích chơi với ba ba!
Thấy Từ Sơn Tùng vẫn như ngày thường, cô cũng không nói gì nữa. Thích chơi sao thì chơi thôi, dù gì trong nhà cũng không có người ngoài.
Kiều Hoa lau khô tóc rồi đi đến bên giường ngồi xuống, cậu nhóc từ trên lừng Từ Sơn Tùng tuột xuống, còn không quên lễ phép mà cảm ơn anh, “Cảm ơn ba ba, Minh Minh chơi thật vui vẻ nha!”
“ Ân, con trai ngoan, con vui thì tốt.”
“Hì hì ~” Cậu nhóc Kiều Minh quay người nhào qua ôm lấy Kiều Hoa, cậu nhóc lại bắt đầu chủ đề “mười vạn câu hỏi vì sao?” của mình.
“Mẹ, lúc sinh nhật 5 tuổi con vẫn được ăn bánh sinh nhật sao? Con muốn để lại cho dì một phần.” Nghĩ đến vị ngọt của bánh, Kiều Minh vẫn còn thấy thèm.
Cậu nhóc nói để phần cho dì thật ra là bản thân vẫn còn thèm đi. Kiều Hoa bật cười, quay lại bàn trang điểm bôi kem dưỡng da, “Có thể nha.”
Kiều Minh nghiêng đầu nhìn cô, “Vậy 6 tuổi thì sao mẹ?”
“Cũng có thể ăn.”
“7 tuổi thì sao?”
Đến rồi, là một chuỗi câu hỏi lặp lại, Kiều Hoa tức giận niết niết khuôn mặt con trai. Trên mặt Kiều Minh rất nhanh đã đỏ lên, lưu lại dấu vết nhàn nhạt.
“Nếu con thích, mỗi năm mẹ đều mua bánh sinh nhật cho con thổi nến.”
Cậu nhóc từ phía sau ôm lấy eo Kiều Hoa, cười giòn tan, cách cánh cửa cũng nghe thấy được.
“Cảm ơn mẹ ~ Con thích mẹ nhất nha~”
“Nhóc thúi, lại nịnh mẹ rồi.” Vỗ vỗ m.ô.n.g con trai, đem người ôm đến giường nhỏ bên cạnh cái giường lớn.
Quạt điện chỉ mở đầu đêm thôi, sau khi ngủ sẽ dời đi chỗ khác, nếu không rất dễ bị cảm. Tháng trước bởi vì để quạt cả đêm mà đã bị cảm hai ngày rồi.
“Hôm nay vui như vậy con ngủ giường nhỏ được không?”
“A? Hôm nay lại phải ngủ giường nhỏ sao?” Kiều Minh túm chặt lấy tay áo cô, Kiều Hoa kéo nửa ngày cũng không thoát được, bất đắc dĩ qua ngồi trên giường nhỏ.
“Sao là lại được, tháng này còn chưa ngủ ở giường nhỏ đâu. Tháng trước con chỉ ngủ có 2 lần, nhiều lắm sao?” “ Ân, có chút nhiều.” Cậu nhóc Kiều Minh trịnh trọng gật đầu, giống như là đồng ý chuyện đại sự gì đó.
Kiều Hoa: “...........”
“Con trai ngoan, hôm nay con đã 4 tuổi rồi. Con nghĩ xem, 4 tuổi có phải đã lớn rồi không, hơn nữa con còn là nam tử hán? Nam tử hán nhà ai lại không dám ngủ một mình?”
Kiều Minh cười hì hì, chỉ vào Kiều Hoa, “Nhà mẹ.”
Kiều Hoa nhíu nhíu mày, điểm mũi con trai, “Nhà mẹ không có, nhà ba ba cũng không có. Chỉ có con là nhóc thúi sợ ngủ một mình thôi.”
Miệng nhỏ của Kiều Minh chu lên, cậu nhóc cũng bất chấp tất cả, “ Ân, con…Con có chút sợ hãi, cho nên, có thể ngủ với mẹ được không?”
Được rồi, hiện tại cũng đã quang minh chính đại nhận mình sợ hãi, sĩ diện từ trước đến giờ của Kiều Minh chạy đi đâu rồi?
Quả nhiên con trai lớn rồi không dễ lừa gạt a. Nhưng mấu chốt là tiểu khả ái này chỉ mới 4 tuổi a! Kiều Hoa suy nghĩ nửa ngày, sau một hồi cẩn thận suy nghĩ, con trai 4 tuổi thì sao cô vẫn cứ lừa.
“Không được nga, nam tử hán 4 tuổi nên ngủ một mình.”
“Con có thể không làm nam tử hán nữa được không mẹ?” Bỗng nhiên Kiều Minh phát hiện, làm nam tử hán một chút cũng không thú vị, không chỉ không thể ngủ còn mẹ, còn không thể muốn khóc thì khóc. Vừa mới khóc, mẹ liền nói nam tử hán không thể khóc.
Aizzz, nhóc không muốn làm nam tử hán thêm chút nào nữa đâu.
“Mẹ nên nói con nhiều mưu hay khen con thông minh đây?”
Bạn nhỏ Kiều Minh đảo mắt một vòng, lộ ra tia giảo hoạt, “Mẹ khen đi, con thông minh nha.”
Kiều Hoa nhịn không được bật cười, “Kia, vậy bảo bối thông minh mau đi ngủ đi, mẹ ở đây với con, chờ con ngủ rồi đi được không?”
“ Ân…. Ân…Chỉ có thể như vậy thôi sao? Chúng ta không thể thương lượng thêm được sao?”
Từ ngữ còn rất phong phú nha, Kiều Hoa kiên định lắc đầu, “Không thể thương lượng. Ngủ đi, hoặc là mẹ chờ con ngủ hoặc là con tự mình đi ngủ.”
Mỗi lần Kiều Hoa tung chiêu này đều có thể dễ dàng đạt được thỏa hiệp từ Kiều Minh, lần này cũng không ngoại lệ, “Vậy được rồi, nếu con chưa ngủ mà mẹ đã đi có thể con sẽ khóc nha.”
“Được, mẹ không đi, nhắm mắt nhỏ lại nào, đi ngủ thôi.”
Nằm mắt được hai phút, nam tử hán nào đó lặng lẽ hé mắt lên. Đương nhiên là Kiều Hoa biết hành động nhỏ này, Kiều Minh hé mắt không mười lần thì cũng đã tám lần.
Cho đến khi Từ Sơn Tùng tắt hết đèn, cậu nhóc mở mắt cũng không thấy mẹ, chỉ có thể thấy hình ảnh mơ hồ trong không khí, còn có mùi hương chỉ thuộc về riêng mẹ, mới làm cho Kiều Minh yên tâm đi ngủ.
Tay cô ôn nhu mà đặt lên bụng con trai, vỗ vỗ theo nhịp. . truyện kiếm hiệp hay
Lại một đêm thanh vắng trôi qua, bầu không khí an tĩnh.