Sau khi ăn cơm trưa xong, Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân đi dạo loanh quanh để tìm một cửa hàng ở vị trí trung tâm. Đến sáu giờ tối, hai người mới quay về.
Mặt dù đã chạng vạng tối nhưng không khí vẫn rất oi ả, thời điểm về tới nhà, hai người đều thở hồng học, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.
“Trời hôm nay nóng quá!” Vừa tiến vào nhà, một luồng khí nóng ập tới.
Từ Sơn Tùng còn đỡ chỉ ra mồ hôi, tới gần anh cũng không thấy nóng lắm.
Kiều Hoa nhanh chóng đem nước sôi để nguội mình đã chuẩn bị tốt đem qua cho hai người, đem quạt điện trong phòng ra thổi mát cho bọn họ.
“Thế nào, tìm được rồi sao?”
Uống hết một chén nước vào bụng, Lý Hồng Quân đáp: “Nhìn mấy nhà, có được vài ba cái. Một cái ở phố Kim Lâm, một cái ở cách vách bách hóa, đối diện đường Thanh Thủy….Được ba chỗ đó, ngày mai em có thể cùng bọn anh đi xem một chút, rồi quyết xem có thuê hay không?”
“Được.”
Kiếm tiền đến nghiện, Kiều Hoa dần dần quên lúc trước cô còn khuyên Từ Sơn Tùng chậm rãi một năm rồi bắt đầu lại. Không nghĩ tới chính cô, sau khi đọc báo xong cũng đã bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Giá cả thuê thế nào?”
Từ Sơn Tùng: “ Giá đều tốt, đều là mặt tiền ở trung tâm thành phố, trên dưới mấy chục đồng, không mắc, anh có thể chi trả được.”
“Vậy là tốt rồi.”
==========
Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, hai vợ chồng cùng nhau đi xem mấy cửa hàng, tiện đường đem đồ đã may xong đến nhà máy luôn. Sau khi giao váy là có thể nhận tiền, thời điểm chuẩn bị đi về nhà, hai người ghé cửa hàng mua vịt quay về khao một chút.
Cậu nhóc Kiều Minh muốn ở trong nhà chơi với Phao Phao và Tiểu Bạch, không đi theo hai người.
“Vậy con ở nhà ngoan ngoãn nha, đừng chạy lung tung.”
“ n! Con sẽ ngoan mà, con ở chỗ này cùng Phao Phao với Tiểu Bạch phơi nắng.”
Kiều Hoa nhìn qua bồn tráng men, dặn dò con trai, “Đừng phơi lâu lắm, trời nóng.”
“Dạ được ~”
Trước khi ra cửa, Kiều Hoa còn ghé qua nhờ thím Trần nhìn con trai giùm, sau đó mới an tâm rời đi.
Hôm nay Phao Phao sinh bệnh, cả người bất động như núi, còn thường xuyên nằm ngửa ra phơi bụng lên. Kiều Minh có chút sốt ruột, Từ Sơn Tùng cho kiến nghị với cậu nhóc, nghe lời anh, Kiều Minh liền đem bồn tráng men ra phơi nắng. Điền Kiến Trung đi tới, thấy hai con cá nhỏ, bỗng nhiên vớt Phao Phao lên chọc chọc. Thấy nó vẫn không nhúc nhích, cái đuôi vô lực vẫy vài cái, nhìn không biết tưởng đã c.h.ế.t rồi.
Điền Kiến Trung nhíu chặt mày lại, chỉ vào bụng Phao Phao, “Kiều Minh, có phải mỗi ngày em đều cho hai con cá này ăn rất nhiều đúng không? Con cá đỏ này hình như bị ăn nhiều quá rồi?”
Kiều Minh vội vàng giải thích, “Không có không có, Phao Phao là mập thịt! Không có ăn nhiều!”
Phụt ~
“Mập thịt không phải là ăn nhiều sao? Đều là khái niệm giống nhau cả.” Cậu ta thấy thú vị mà niết niết khuôn mặt nộn nộn của Kiều Minh.
Kiều Minh chu miệng, né tránh tay của Điền Kiến Trung, “Khái niệm là gì vậy a? Đó là ý gì?”
Lại nhìn qua bộ dạng không muốn sống của Phao Phao, Điền Kiến Trung líu lưỡi, nghĩ nghĩ, vẫn là nên đem sự thật tàn khóc này nói cho Kiều Minh biết.
“Chính là, Kiều Minh phải quý trọng thời gian cuối cùng bên Phao Phao đi, phòng chừng nó còn sống không được bao lâu nữa đâu!”
Nói xong xoay người đi vào phòng, để lại cậu nhóc hoảng hoảng loạn loạn túm lấy cậu ta, “Anh nói gì là có ý gì nha?”
Chăm chú nhìn khuôn mặt của Kiều Minh, bỗng nhiên, Điền Kiến Trung ý vị thâm trường mà cười, cũng không nói cái gì, bỏ đi.
Kiều Minh ở lại cào cào khuôn mặt, trong lòng có loại dự cảm bất hảo.
Nhìn qua Tiểu Bạch ở một bên hoạt bát, lại nhìn bộ dạng rũ rượi của Phao Phao….Cậu nhóc Kiều Minh đứng lên, đem bồn tráng men đi vào nhà, thổi quạt cho hai con cá nhỏ.
Lạch cạch ấn nút mở, “Có phải hai đứa bị nóng không, quạt cho mát đi, thổi thổi một chút là mát. Mát xong thì phải bơi nha, đừng làm cho anh lo lắng.”
Bởi vì Điền Kiến Trung nói như vậy, nên Kiều Minh đột nhiên ý thức được, Phao Phao có điểm không thích hợp, nó không có hoạt bát, không thích bơi, bụng càng ngày to, giống hệt như mang thang….
Nhưng đây là hai con cá đực nha……
Cho nên, có Phao Phao bị bệnh rồi không?
Ước chừng mười giờ hai vợ chồng Kiều Hoa về đến nhà, Kiều Minh cầm bồn tráng men ra nghênh đón, “Mẹ, Phao Phao là ăn quá nhiều sao?”
Hai vợ chồng Kiều Hoa đi nhanh, thiết chút nữa làm chậu cá đổ, sau khi ổn định lại cơ thể, mới chú ý đến cái bụng to của chú cá hồng.
Kiều Hoa duỗi tay chọc chọc, Tiểu Bạch vẫn hoạt náo như thường, nhưng Phao Phao một chút phản ứng cũng không có, cả người bất động như sắp chết. Trước kia, nó thích phun bong bóng, mấy ngày nay thế nào cũng không phun.
Cô không phải bác sĩ thú y, đương nhiên không nhìn ra Phao Phao bị bệnh gì.
“Có thể là vậy, con xem nó mập lên.”
“Vậy sau này con cho Phao Phao ăn ít một chút.”