Kiều Minh được ba ba ôm trong ngực, Kiều Hoa chỉ cho Kiều Minh con cá đẹp, con rùa đen, chú chim nhỏ, thậm chí đến cả chậu hoa cô cũng chỉ cho con trai.
Kiều Hoa muốn hấp dẫn tầm mắt của con trai, để cho Kiều Minh không khóc như lúc nãy. Cậu nhóc cũng không khóc lớn nữa, chỉ yên lặng ch ảy nước mắt, khụt khịt mũi.
“Con thích rùa đen không, mua con rùa đen nhỏ này được không? Con này có thể nuôi được rất lâu.” Lúc này, cô nói chuyện rất cẩn thận, không muốn nhắc lại nỗi thương tâm trong lòng con trai.
“Mẹ, con không muốn.” Cậu nhóc rầu rĩ nói.
“Vì sao không nuôi nha? Phao Phao đi rồi, chúng ta lại mua một con mới để nó làm bạn với con không được sao?”
Kiều Minh chần chờ một lúc thật lâu, vẫn lắc đầu như cũ, nước mắt lại chảy ra, “Mẹ, con không bao giờ muốn nuôi Phao Phao với Tiểu Bạch nữa.”
Trong lòng Kiều Hoa lộp bộp một tiếng, giơ tay lau nước mắt con trai, “Vì sao vậy? Con không phải rất thích chúng nó sao?”
Đôi mắt đen láy đỏ ửng lên, Kiều Minh nói: “”Mẹ, cuối cùng chúng nó vẫn sẽ chết…”
“Sẽ không, hiện tại con đã biết cách nuôi rồi, về sau lúc cho chúng ăn thì cần thận một chút. Nếu con cá nhỏ có bị làm sao thì chúng ta mang cá ra đây cho chú bán cá chữa bệnh cho nó. Chúng nó sẽ sống thật lâu.”
“Chính chú bán cá nói, cá vàng chỉ sống được sáu năm, sáu năm sau nó cũng sẽ chết.”
Kiều Minh còn nhỏ nhưng đã biết cái gì kêu là “sinh mệnh”. Kiều Hoa thề, cô chưa từng dạy cho nhóc mấy cái này.
Bởi vì rất tôn trọng “sinh mệnh” cho nên Kiều Minh không muốn nhìn Phao Phao và Tiểu Bạch mà nhóc thích chết. Chính vì thế nên thà dứt khoát bỏ đi sở thích của mình, còn hơn là nhìn thầy bọn chúng c.h.ế.t rồi đau khổ như vậy.
Kiều Hoa có thể hiểu được ý của con trai, nên cô không mua cho cậu rùa đen hay cá nhỏ nữa.
Đi ra khỏi chợ, Kiều Hoa ôm con trai an ủi, “Không sao cả, bất luận sinh mệnh nào cũng sẽ chết. Phao Phao Tiểu Bạch sẽ chết, mẹ sẽ chết, Minh Minh cũng sẽ vậy. Chúng ta nên tập chấp nhận sự thật này.”
Kiều Minh lập tức hoảng sợ, ôm chặt lấy cổ cô, “Con không muốn mẹ chết!”
Trẻ con không biết c.h.ế.t là thế nào, trong mắt bọn trẻ thế giới này rất đẹp, tất cả mọi người đều là một tồn tại đặc biệt. Nhất là ba với mẹ, hai người là tồn tại vĩnh hằng, mãi mãi sống trên thế giới này!
Kiều Hoa thở dài, trấn an con trai, “Còn sớm lắm, nếu không có chuyện gì xảy ra, mẹ vẫn có thể ở bên cạnh Minh Minh thêm bảy tám chục năm nữa.”
“Con không muốn, con muốn mẹ sống vĩnh viễn!”
Kiều Hoa buồn cười, “Con trai ngốc, ai có thể sống mãi được.”
“Mẹ có thể.” Ngữ khí thập phần nghiêm túc. Phụt ~
“Mẹ không phải thần tiên càng không phải là yêu quái, mẹ không thể sống mãi được.”
“Có thể….” Ở phương diện này, bạn nhỏ Kiều Minh cố chấp đến đáng sợ.
Đẩy tóc dính trên trán con trai ra, Kiều Hoa ôn như mà hôn lên má Kiều Minh, “Con là bởi vì Phao Phao c.h.ế.t mà thương tâm, hay là nghĩ đến chuyện mẹ sẽ chế mà khổ sở?”
Thần sắc Kiều Minh đầy ảm đạm, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, “Con đều buồn cả, con không muốn Phao Phao chết, càng không muốn mẹ chết…”
Phao Phao c.h.ế.t nhóc đã buồn rồi, nếu mẹ chết, nhất định là nhóc sẽ đau khổ cả đời.
Cả đời này rất dài, dài đến mức không thấy điểm cuối, cả đời chính là, nhóc sẽ lớn như ba ba, sẽ to cao, đó là một khoảng thời gian rất dài.
Nghĩ nghĩ, nhịn không được ôm chặt Kiều Hoa rơi nước mắt.
“Mẹ, con không muốn mẹ chết, dù sao con cũng không muốn mẹ chết.”
Lần này, Kiều Minh đã khóc không thành tiếng, nước mắt cứ như ở con thác lớn, chảy mãi không ngừng.
Trái tim Kiều Hoa vô cùng đau, cố nén chua xót, “Mẹ không chết, còn nhiều thời gian lắm, mẹ vẫn có thể ở bên con thật lâu thật lâu nha.”
“Kia,...Kia, nếu mẹ c.h.ế.t rồi, con phải làm sao bây giờ?”
Câu hỏi này cũng khiến Kiều Hoa muốn khóc theo.
Đúng vậy, nếu cô chết, Minh Minh phải làm sao bây giờ?
Khi đó, Minh Minh lớn rồi thì tốt, còn nếu con trai chưa kịp lớn lên, cô đã qua đời….Tính, cô không dám tưởng tượng đến cảnh đó….
“Sẽ không, Minh Minh là nam tử hán, con không cần suy nghĩ lung tung. Tất cả đều là giả thiết không tồn tại. Chúng ta nên lạc quan lên, không phải hiện tại mỗi ngày đều trôi qua rất tốt sao?”
“Nhưng mà con vẫn rất sợ, hiện tại con vẫn cảm thấy sợ.” Cho nên nhóc không muốn mẹ chết.
Trẻ con lên bốn rất quan trọng, đây là lúc mà chúng đang tò mò với thế giới, đang muốn biết những khái niệm mới, đối với cái c.h.ế.t cũng vậy. Nếu không dẫn đường cho cho trẻ, để chúng suy nghĩ miên man sẽ dẫn đến những nhận thực sai lầm, nghiêm trọng hơn là dẫn đến cả đời phải sợ hãi khi đối mặt với cái chết.
Đây không phải là chuyện đùa.
Áp lực trong lòng Kiều Hoa càng thêm lớn, cô không biết phải giải thích như thế nào để con trai hiểu và chấp nhận được sự thật này.