Thấy sắc mặt của con trai đã tốt hơn một chút, cuối cùng Kiều Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cô vuốt v e đầu con trai, dặn dò, “Nếu một ngày mẹ không còn nữa, cho dù Minh Minh không gặp được mẹ, không nghe thấy giọng của mẹ, nhưng con vẫn sẽ cảm nhận được mẹ đang ở bên con theo một cách khác, yên lặng yêu con.”
Đôi mắt Kiều Minh mở to một lần, cậu nhóc không thể tưởng tượng ra được.
“Mẹ, rốt cuộc là mẹ đã c.h.ế.t hay chưa chết?”
Dứt lời, Từ Sơn Tùng không cho con trai chút mặt mũi nào mà cười ra tiếng, “Minh Minh, vấn đề này của con…”
Có chút đáng yêu, nhưng lại làm cho người khác bật cười.
Không khí vui vẻ hơn một chút, nước mắt trên mặt của Kiều Minh dần khô lại, những sợi lông mi nhỏ như cánh quạt chớp chớp.
Kiều Hoa cười cười niết mắt con trai, “Nhóc thúi, ý của mẹ là mẹ sẽ ở bên con theo một hình thức khác, biến thành đồ vật khác ở bên cạnh con.”
Cậu nhóc há miệng to như chữ “O”, dùng sức gật đầu thật mạnh, giống như muốn đem lời của mẹ ghi tạc vào trong lòng.
Dưới sự dẫn dắt dịu dàng của Kiều Hoa, Kiều Minh đã chậm ra bước ra khỏi nỗi sợ khi Phao Phao c.h.ế.t và cảm giác bất lực của bản thân.
“Mẹ, nếu mẹ chết, mẹ sẽ biến thành đồ vật khác để ở bên cạnh con sao?”
“Sẽ, mẹ sẽ biến thành bất cứ đồ gì để ở bên cạnh con. Mẹ vĩnh viễn ở bên cạnh con.”
“Kia, vậy mẹ sẽ biến thành cái gì vậy ạ?”
“Con hy vọng mẹ sẽ biến thành cái gì?”
“Con hy vọng…. Hy vọng mẹ biến thành chăn bông, mỗi khi đi ngủ, con có thể được mẹ bảo bọc trong lòng rồi.”
“Được, vậy mẹ sẽ biến thành chăn bông. Không chỉ có bên cạnh Minh Minh, còn làm cho Minh Minh ấm áp có được không?”
“Dạ được….”
Đôi mắt đẫm nước rốt cuộc cũng đã biến thành trăng non, nỗi sợ cái c.h.ế.t cũng từ từ biến mất.
Cái c.h.ế.t của Phao Phao cũng dần dần bị lãng quên, ai cũng không đem chuyện chú cá vàng này thành một chuyện đáng nhớ.
Nhưng khác với mọi người, cái c.h.ế.t của Phao Phao đã để lại trong lòng Kiều Minh một nét bút rực rỡ.
================
Dưới sự dẫn dắt của Kiều Hoa, một nhà ba người hợp lực đem Phao Phao chôn dưới gốc cây sơn trà. Dựa theo cách nói của Kiều Hoa, như vậy mỗi ngày ngồi dưới gốc cây có thể cảm nhận được linh hồn của Phao Phao. Phao Phao không chết, nó chỉ là đổi thành một hình thức khác ở bên cạnh chúng ta.
Chỉ cần nhớ đến nó, đi tới ngồi dưới gốc cây, Phao Phao có thể cảm nhận được tình cảm của chúng ta dành cho nó.
Phao Phao ở trên trời nhất định sẽ vui vẻ, hạnh phúc, nó sẽ nói: “Cảm ơn bạn, cảm ơn đã đồng hành cùng mình.”
Sợ con trai thấy sẽ buồn, sau khi được sự đồng ý của Kiều Minh, Kiều Hoa không nuôi Tiểu Bạch nữa mà đem Tiểu Bạch đưa cho Kiều Yên.
Tiểu Bạch đi rồi, Kiều Minh lại mất ngủ, mỗi buổi tối, khi không ngủ được, cậu nhóc sẽ ngồi bên bệ cửa sổ, ngắm sao trời, không muốn nằm lên giường.
“Mẹ, con đã ngồi nãy giờ, sao vẫn chưa tìm thấy được ngôi sao nhỏ của Phao Phao?”
“Hiện tại đã khuya rồi, gối nhỏ của con nhớ con, cả ngày nay nó chưa gặp con. Gối nhỏ buồn lắm, hỏi mẹ là có phải con không thích nó không, vì sao không tìm nó?”
Kiều Minh há miệng, “Mẹ, gối nhỏ không phải là người, nó sẽ không buồn.”
Kiều Hoa xoa đầu con trai, “Vạn vật đều có linh hồn, con không biết sao?”
“Là sao mẹ?” Thành công di dời sự chú ý của con trai.
“Chính là…:
Dựa vào chuyện trẻ nhỏ không biết linh hồn là gì, cho rằng mọi vật đều có thể nhân cách hóa, Kiều Hoa liền đem cái gối ngủ nhân hóa thành con người. Cô dừng những ngôn ngữ hài hước để giải thích cho con trai, không nghĩ tới con trai tin là thật, liền quay về phòng ôm gối đi ngủ.
Aizzzz, vẫn là trẻ nhỏ đơn thuần dễ dỗ nhất.
=============
Đêm qua, sau một trận mưa lớn, cuối cùng thời tiết đã đỡ oi bức hơn một chút. Một buổi sáng mùa thu mát mẻ, mơ hồ còn ngửi được hơi thở của mùa thu.
Mười hai giờ trưa, Lý Hồng Quân tới nhà chơi, trên tay anh ta còn xách theo một túi dưa hấu lớn, quả dưa hấu bên trong ít nhất cũng nặng phải bảy cân.
Anh ta vừa tới, bọn trẻ con tạp viện đều nhìn theo anh ta. Lý Hồng Quân đi vào nhà trước ánh nhìn thèm thuồng của bọn con nít. Bọn trẻ vừa nghe đó là bạn của ba Kiều Minh, khuôn mặt nhỏ đều héo xuống.
“Tại sao ba ba của Kiều Minh có tiền, mà bạn của chú Từ cũng có tiền luôn vậy. Mình không ít lần thấy chú ấy đưa đồ ăn ngon tới nhà của Kiều Minh!”
Lời vừa rồi là của bạn nhỏ Trần Cảnh Khang.
“Bởi vì ba ba của Kiều Minh bày quán, mẹ mình nói, bày quán có thể quen được rất nhiều người!”
“Nhiều người là bao nhiêu người?”
“Không đếm được.”