Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 216



Buổi tối, Lý Hồng Quân ở lại ăn cơm rồi mới về. Sau khi ăn xong, Từ Sơn Tùng đi rửa chén, Kiều Hoa giặt quần áo. Từ Sơn Tùng rửa chén xong liền dẫn theo con trai đi đến nhà tắm công cộng.

Chờ đến khi Từ Sơn Tùng tắm rửa xong, bên này Kiều Hoa mới giặt xong đống quần áo. Từ Sơn Tùng nhận lấy đem đi phơi.

“Được rồi, để anh phơi cho, em cũng đi tắm đi.”

“Được.”

Thời điểm Kiều Hoa trở về nhà, Từ Sơn Tùng đang chơi đùa với con trai trên giường. Giữa giường lớn với giường nhỏ có đặt một cái ghế gỗ trên đó có để quạt điện đang chạy, cánh quạt xoay một vòng lại một vòng.

Trên bàn trang điểm có đặt một lọ dưỡng ẩm Từ Sơn Tùng mang về, bao bì đã bị anh tháo ra, mở nắp là có thể dùng.

Lọ dưỡng ẩm tên là “Mỹ Dự Na”, là sản phẩm nước ngoài, cũng không biết Từ Sơn Tùng đào ở đâu ra, nhưng thật sự rất có tâm.

Sau khi thoa lên mặt nó giống như là nước lập tức thẩm thấu. Mùa hè dùng thì có chút dầu nhưng khi mùa lạnh đến thì sẽ rất dễ chịu. Bất quá, cố rất thích mùi của lọ dưỡng ẩm này, rất tươi mát.

Dưỡng da xong, Kiều Hoa đến bên giường ôm con trai từ trong lòng n.g.ự.c Từ Sơn Tùng ra, hôn lên khuôn mặt Kiều Minh.

“Chơi cái gì mà tóc cũng đẫm mồ hôi thế này?” Đây phần tóc bết dính lên trán con trai, bất đắc dĩ hỏi.

Cậu nhóc vui vẻ, tinh thần cũng sáng láng, cười tươi mười phần, “Mẹ! Ba dạy con đọc vè!”

“Đọc vè? Con đọc được sao?” Kiều Hoa buồn cười chọc chọc mũi nhỏ của con trai.

“ Ân, được nha!” Dứt lời cậu nhóc chạy đến Từ Sơn Tùng chọc chọc, “Ba ba, ba đọc trước đi, để con đọc cho mẹ nghe!”

Từ Sơn Tùng yên lặng nhìn về phía vợ mình, một giây liền đem mắt dời đi, “Được, ba đọc một câu con đọc theo một câu.”

“ Ân!”

Anh hắng giọng, dùng giọng phương bắc đọc rõ ràng từng chữ, “Lá lành đùm lá rách, lá rách đùm lá nát”

Kiều Minh tạm dừng một giây, lấy hơi bắt chước đọc theo, giọng nói non nớt, “Ná nành đùm ná gách, lá gách đùm ná nát.”

Phốc ~ Kiều Hoa nhịn không được cười ra tiếng.

Từ Sơn Tùng cũng buồn cười, anh ho mấy tiếng, “Khụ khụ ~ Buổi trưa ăn bưởi chua.”

“Khụ khụ ~ Buổi chua ăn bưởi chua.”

Trời ơi, cười c.h.ế.t thôi, đã nói không chuẩn còn bắt chước khẩu âm phương bắc của Từ Sơn Tùng!

“Ha ha ha~ “ Kiều Hoa cười đến thở không ra hơi.

“Minh Minh, ba ba mới nói là cái này con không cần bắt chước ho đâu.” Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ đỡ trán, con trai ngoan của anh khờ khạo quá đi.

Kiều Minh nhún nhún vai, “Dạ được rồi.”

“Lại, đến một câu nữa.” Từ Sơn Tùng tiếp tục nói: “ Lúa nếp là lúa nếp làng; lúa lên lớp lớp lòng nàng lâng lâng.”

“Lúa nếp là lúa nếp làng, lúa nên lớp lớp nòng nàng lâng lâng.”

“Ha ha ha ha ~” Kiều Hoa cười đến thở không ra hơi, cô che miệng Kiều Minh lại, “Ai da con trai a, con đọc vè rất hay đó. Ai đang không vui chỉ cần nghe con đọc thôi là có thể cười liền a!”

“Ngô ngô ~” Đẩy móng vuốt Kiều Hoa ra, đôi mắt to tròn của Kiều Minh nhìn cô, khó hiểu hỏi: “Mẹ đang khen con sao?”

Đôi mắt nhỏ long lanh ngập nước, Kiều Hoa nhìn đến mềm nhũn cả người, niết niết khuôn mặt con trai, “Đang khen bảo bối đó ~”

“Hì hì ~” Bạn nhỏ Kiều Minh rất dễ thỏa mãn, được khen một chút là vui rồi.

Không khí trong nhà rất thoải mái, quên đi mọi phiền não mấy hôm nay.

Đại khái là do chơi vui vẻ quá, cũng có thể là vì hôm nay ba ba về, cho nên tâm tình của Kiều Minh không tệ chút nào. Hôm nay, bị ba ba đưa qua ngủ giường nhỏ cũng không nháo, ngoan ngoan đắp chăn lại.

Cũng không cần người dỗ, Từ Sơn Tùng trực tiếp tắt đèn, đi qua nằm trên giường lớn, cậu nhóc cũng không hé răng, thậm chí còn nói: “Ba mẹ ngủ ngon nha.”

“Minh Minh, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Người bên cạnh ngồi xuống, mang theo chút cẩn thận cọ cọ bên người cô.

Ngửi thấy hương vị quen thuộc trên cơ thể anh, Kiều Hoa trực tiếp quay sang ôm lấy eo Từ Sơn Tùng. Nhưng người này lại không có chút phản ứng, cứ ngơ ngác ngồi đó bất động như núi.

Cánh tay cô hơi dùng sức, khiến cho Từ Sơn Tùng nằm đổ xuống giường.

Kiều Hoa buồn bực hỏi, “Anh ngồi như vậy làm gì, không định đi ngủ sao?”

Từ Sơn Tùng họ nhẹ, thử hỏi: “Em không tức giận sao? Anh còn tưởng em tức giận nên không dám nói chuyện với em.”

“Em tức giận chuyện gì mới được nha?” Kiều Hoa buồn cười hỏi.

“Tức chuyện anh mua hai bao rác về.” Từ lúc ăn cơm đã không để ý anh, trong lòng Từ Sơn Tùng hơi thấp thỏm.

Phụt ~ này đúng là không thể nhịn cười được. Kỳ thật đâu phải cô không để ý anh, mà là cô đang suy nghĩ mấy thứ “rác rưởi” này nên xử lý thế nào. Một lúc không thể làm hai việc, cho nên cô không có thời gian phản ứng với Từ Sơn Tùng.

Kiều Hoa không chút khách khí mà nhéo nhéo hai má anh, “Mua cũng đã mua rồi, anh nói xem còn có thể làm sao bây giờ? Đúng không?”

Đường xa như vậy, đi tới đi lui cũng tốn nhiều thể lực a!

Hơn nữa, 60 đồng không phải trong nhà không trả nổi. Cùng lắm là hơi đau thịt một tí, trừ bỏ tự an ủi xem như là một bài học thì cái gì cũng không thể làm.

Cãi nhau?

Không đến mức đó, huống chi làm vậy gây sứt mẻ tình cảm, mất nhiều hơn được.

Chỉ cần xem như đây là một bài học mà rút kinh nghiệm là được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.