Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 227



Năm giờ sáng Từ Sơn Tùng đã thức dậy, anh không đánh thức Kiều Hoa, nhưng tiếng sột soạt vẫn đánh thức cô.

“Làm sao vậy? Anh đi WC sao?” Mơ mơ màng màng hỏi anh, Kiều Hoa không có cách nào mở mắt nổi.

“Không phải, anh ra ngoài có chút việc.” Rón rén trèo xuống giường, dịch góc chăn lại cho cô, sau đó mới đi đến tủ quần áo thay đồ.

Nghe thấy tiếng mặc quần áo, sau đó là tiếng bước chân ngày càng đi xa. Kiều Hoa mơ hồ lại ngủ thiếp đi, tay không cẩn thận chui ra khỏi ô chăn….

Tê ~ Nhiệt độ bên ngoài so với trong chăn đúng là khác biệt quá lớn! Lạnh c.h.ế.t bé cưng rồi.

Còn muốn nói gì đó, chung quy vẫn không thắng nổi cơn buồn ngủ, vài giây sau lại nặng nề thiếp đi.

Từ Sơn Tùng từ sớm đã ra cửa, chưa tới 9 giờ đã về tới nhà.

Lúc đó, thanh âm cảm thán trong viện không ngừng vang lên.

“Oa ~ TV ~”

Thịch thịch thịch thịch ~ Khắp nơi đều là tiếng bước chân.

“Được lắm! Sơn Tùng, nhà cậu đúng thật là có tiền a. Đến TV cũng mua!”

“Nha! Radio còn chưa đủ cũ đã mua thêm TV!”

Hai mẹ con Kiều Hoa nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy ra, Kiều Hoa cũng kinh ngạc không khác gì mấy người hàng sớm, “Sơn Tùng, anh, anh sáng nay ra cửa sớm là vì đi mua TV sao?!”

Sợ TV bị hư, Từ Sơn Tùng cũng không đạp xe, một đường cẩn thận ôm TV về nhà, mệt đến bở cả hơi tai, nhưng ngược lại tinh thần rất phấn khởi.

“Đã muốn mua từ lâu rồi nhưng chưa tìm được phiếu. Biết vậy anh đi sớm hơn một chút, đến phiên anh chỉ còn TV loại ba.”

Thời buổi này, mua TV không phải có phiếu với tiền là được, còn phải dậy sớm đi xếp hàng. Có đôi khi xếp hàng cũng không mua được, chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo.

Ai thời buổi này, mua radio, mua TV không dễ dàng một chút nào cả!

“Để em đi vào sắp xếp một chút, trong phòng lộn xộn lắm.” Kiều Hoa không kịp hỏi cái gì, mau chóng vào nhà thu thập chỗ để TV.

Kiều Minh đi theo sát phía sau, tò mò nhìn cái cục vuông vuông to to trong n.g.ự.c ba ba, khi thì nhìn bóng dáng bận rộn của mẹ.

“Ai nha, chỗ nào cũng để đồ, không biết nên để chỗ nào nữa.” Kiều Hoa gấp đến mức mồ hôi đầy đầu, rất nhiều đồ vật trong nhà cô không biết nên để chỗ nào.

Từ Sơn Tùng cười cười, “Cứ tùy tiện tìm một chỗ để xuống là được.”

Kiều Hoa lại nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, đem tủ đầu giường dọn gọn lại, đặt TV lên đó dựa vào vách tường. Sau khi có chỗ đặt TV thì bắt đầu cắm đài.

Ở thập niên 80, muốn dùng TV phải có lỗ cắm, một đầu cắ m vào TV một đầu cắ m vào nguồn điện. Cái khác thì cắm để phóng lên vệ tinh bắt tính hiệu, cuối cùng là đem cây anten điều chỉnh là có thể sử dụng được.

“Tốt rồi, buổi tối có thể xem.”

Ở thập niên 80, tiết mục trên TV không thể phong phú như sau này, trên cơ bản cũng chỉ có ba đài: Một đài trung ương, một đài của tỉnh, cuối cùng là đài của thành phố.

Mỗi ngày, trước sáu giờ tối cũng không có đài phát ti3t mục, cho dù mở TV cũng chỉ có thể nhìn những hạt mè trắng đen. Hiện tại, chỉ có thể để TV nằm đó thôi.

Nhà Từ Sơn Tùng vừa mới mua TV mới thành công làm cho cả nội viện sôi sục cả ngày nay. Năm giờ rưỡi chiều, người lớn trẻ nhỏ trong nội viện gấp gáp chờ không nổi mà đều tập trung trước cửa nhà của Từ Sơn Tùng.

“Ai ~ Nhường một chút, nhường một chút, sao lại có nhiều cửa thế này, các người ngồi ở đây làm gì?”

Lý Hồng Quân thu dọn cửa hàng trở về, khi tiến vào nội viện thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng.

Một đám người vây trước nhà Từ Sơn Tùng làm gì, hay có chuyện gì xảy ra?

Khiêng một bao quần áo nhanh chóng vọt vào, hàng xóm thấy anh ta thì mau chóng nhường đường.

Nhìn thấy khung cảnh bên trong mới thở phào một hơi, “Thật tốt nha, thì ra là mới mua TV?”

Tùy tiện ném bao hàng qua một bên, đi qua nhìn thử, “TV a, đen trắng, đúng là không tồi.”

Nói rỗi nhẹ nhàng vỗ vỗ lên TV, Kiều Minh lập tức túm chặt lấy áo Lý Hồng Quân, “Chú cẩn thận! Không cần đem TV làm hư a!”

Lý Hồng Quân phụt cười một tiếng, đem cậu nhóc bế lên, thân thiết hôn lên mặt Kiều Minh.

“Sợ chú làm hư sao? n? TV cứng như vậy, sao có thể đánh hư được?”

Giơ tay lên xoa xoa mặt, Kiều Minh nói: “Đúng là TV rất trân quý, chúng ta nên dùng cẩn thận.”

“Ai nha, cháu còn biết từ trân quý sao, ai dạy cháu thế?”

Cậu nhóc chỉ vào Kiều Hoa, ngọt ngào nói: “Mẹ dạy cháu.”

Kiều Hoa đi qua, cậu nhóc nhanh chóng đưa tay, muốn cô ôm.

Tiếp nhận con trai, Kiều Hoa nhỏ giọng trêu chọc, “Kiếm nhiều tiền như vậy, mua TV thì sao?”

Lông mày Lý Hồng Quân nhướng lên, giơ ngón tay cái với cô, “Em dâu, em ngày càng nói chuyện có hào khí. Quả nhiên có tiền liền khác biệt, có này thuyết mình điều gì, thuyết minh rằng, có tiền mới làm cho người tự tin!”

“Còn không phải sao.”

Từ Sơn Tùng nghiêm tục đùa nghịch TV, Kiều Hoa nắm tay con trai ở một bên chờ. Một đám người hàng xóm không có chuyện gì làm thì vây xem Từ Sơn Tùng. Một đám người vây quanh anh hệt như vây coi con khỉ trong vườn bách thú.

Để ý thấy bao hàng Lý Hồng Quân mang về, đi lên xem, “Hôm nay bán được không?”

“Đừng nói nữa, chỉ bán được một món.” Lý Hồng Quân chán nản nói.

“Sao lại như vậy, không phải mấy hôm trước còn rất tốt sao?”

Lý Hồng Quân cũng lo lắng gãi gãi da đầu, “Không biết tại sao lại như vậy nữa, chắc là do lúc đó đồ còn mới mẻ, hiện tại thì không như vậy nữa, nên không ai tới.”

Xác thật, mới khai trương sao không mới mẻ cho được.

“Không có việc gì, trước cứ để đó, chờ đến tối em với Sơn Tùng thương lượng đối sách.”

Cũng không thể đổi sang cửa hàng khác, chỉ có thể tìm cách khác.

“Được, việc nặng cứ giao cho anh, hai người cứ phụ trách động não là được.”

Phụt ~ Người này còn giỡn được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.