Hiện tại, không cần Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa nhắc, Kiều Minh cũng sẽ tự giác bò lên giường nhỏ, ngoan ngoãn đắp chăn của mình.
Chỉ là có một yêu cầu, chính là không cùng ba ba và mẹ phân phòng. Nếu để nhóc ngủ ở ngoài một phòng nhóc không dám đâu.
Muốn hỏi một người đàn ông trưởng thành rằng thời khắc nào làm cho nam nhân kiêu ngạo nhất. Tất nhiên đó là lúc làm cho vợ và con trai vui vẻ, làm cho vợ và con của người khác hâm mộ vợ và con mình. Việc này có bao nhiêu là mặt mũi!
Có lẽ hôm nay Từ Sơn Tùng đang phiêu, Kiều Hoa lên giường còn chưa đến mấy phút, anh liền lật người đè trên người cô.
Kiều Hoa tức giận đẩy anh ra, “Anh làm gì a, Minh Minh còn chưa ngủ kìa.”
Quay đầu lại, vừa vặn đối diện với cặp mắt long lanh nước của con trai.
Đèn quên tắt, cậu nhóc nhìn thấy thân thể hai người, mắt lớn trừng mắt nhỏ, mê mang hỏi: “ba ba, vì sao ba ba lại đè lên người mẹ vậy?”
“Khụ khụ ~”
Từ Sơn Tùng đột ngột xoay người lại, nhéo nhéo tay Kiều Hoa, cùng cô đối thoại bằng mắt: Sao em không sớm nói là Minh Minh chưa ngủ?
Kiều Hoa trừng mắt với anh: Không phải bình thường trước khi bắt đầu anh đều kêu tên thằng bé trước sao? Sao hôm nay anh không gọi, còn trách em?
Từ Sơn Tùng: …………
“Minh Minh, mau ngủ đi, ngủ sớm mới có thể mau lớn.”
“Ba ba, chính là hôm nay con rất vui nha, con ngủ không được.” Ngữ khi lộ ra sự hưng phấn.
“Vậy con nhắm mắt lại đi, một lát liền buồn ngủ.”
“Dạ vâng.”
Quả nhiên, bạn nhỏ Kiều Minh rất nghe lời mà nhắm mắt lại, chỉ là, chốc lát lại nói: “Ba ba, nhà mình có TV thật tốt.”
Từ Sơn Tùng vừa mới kề mặt đến sát bên má của vợ, thân thể cứng đờ, “ n, con thích thì tốt, mau đi ngủ đi.”
“Dạ ~” Một lần nữa nhắm mắt.
Từ Sơn Tùng buông tay, thời điểm môi sắp chạm vào môi Kiều Hoa, Kiều Minh lại mở mắt.
“Ba ba, ngày mai có thể coi phim Hoắc Nguyên Giáp nữa không?”
Từ Sơn Tùng: “......Có, Minh Minh mau đi ngủ đi. Chuyện ngày mai để ngày mai nói.”
“Dạ được ~” Lần này thật sự buồn ngủ.
Lạch cạch ~ Dùng sức tắt đèn.
Kiều Hoa mím môi cười trộm, cô cười đến đau cả bụng.
Ánh mắt Từ Sơn Tùng tối sầm, căm giận mà cắn lên môi cô, đổi lại một tiếng “ưm” kiều mị của cô vợ nhỏ.
Tiếp theo đó, toàn bộ hô hấp đều đình trệ.
Kiều Hoa lệ rơi đầy mặt, ông bà nói không sai mà, không thể chê cười nam nhân lúc ở trên giường! Bởi vì vĩnh viễn không biết sau đó nam nhân này sẽ trả thù như thế nào!!!
Bị ấn trong ổ chăn hôn sau, Kiều Hoa cảm thấy mình bị c.h.ế.t nghẹn trong đây. Vốn dĩ không khí đã không nhiều, còn bị tên nam nhân nào đó cường thế công kích.
Khuôn mặt trở nên đỏ ửng, nhiệt độ cơ thể ngày càng cao. Đến lúc cả hai không thở nổi nữa, anh mới chịu xốc chăn lên. Từ Sơn Tùng thở gấp, ánh mắt đen láy nhìn cô. Tuy rằng trời quá tối nhưng anh vẫn có thể tưởng tượng được khuôn mặt Kiều Hoa lúc này, hẳn là thần thái kiều mị câu người.
Mọi âm thanh như ngừng lại, không gian im lặng đến lạ thường. Từ Sơn Tùng bỗng quay đầu kêu, “Minh Minh?”
Không ai đáp lại.
Thật tốt, hẳn là ngủ rồi. Như vậy….Mẹ của con trai liền không thể ngủ.
“Ngô ~”
Hai tay vô lực choàng qua cổ anh, tùy ý anh phiêu diêu.
“Chậm một chút….Chậm một chút….. n….”
================
Bởi vì cửa hàng quá mới, không thể chỉ dùng cách hét to để chèo kéo khác. Mắt thấy, mấy ngày nay, tiền lời ngày càng ít, ba người thay phiên nhau nghĩ cách để thu hút khách hàng.
“Khai trương hạ giá! Toàn bộ quần áo đều được giảm giá, giảm giá đây! Bất luận là mua món nào cũng đều được tặng vật phẩm trang sức! Mua liền tặng! Mua liền tặng!”
“Kéo người có thưởng! Kéo một người giảm một hào, kéo hai người giảm hai hào,......Giảm đến tận năm hào!”
Thời gian trôi như con thoi, lại đến chủ nhật, lúc người người nhà nhà đi mua sắm. Đám đông bị hiếu kỳ liền chạy vào xem.
“Gì, kéo người thưởng tiền là ý gì?” Một bác gái xách theo giỏ rau hỏi.
Lý Hồng Quân giải thích: “Chính là, bác dẫn thêm một người tới mua liền giảm cho mỗi người 1 hào, kéo hai thì giảm hai hào, kéo ba người thì giảm ba hào!”
“Bốn thì giảm bốn, năm thì giảm năm?!”
“Đúng vậy!”
“Vậy còn chương trình khuyến mãi thì sao? Kéo người giảm tiền, vậy có tính khuyến mãi không?”
“Có a, nếu bác kéo thêm năm người tới, cháu vừa khuyến mãi vừa giảm tiền cho bác! Chúng cháu chạy hai chương trình cùng một lúc!”
“Thật hay giả vậy! Trên đời này còn có chuyện tốt như vậy sao?”
“Cháu làm ăn buôn bán lúc nào cũng đặt chữ tín lên đầu, sao lại gạt bác được!”
Lý Hồng Quân làm ra bộ dạng chính trực.
“Vậy nếu ta kéo 100 người tới, cậu giảm cho ta 100 hào sao?” Bác gái ngây thơ hỏi.
Lý Hồng Quân buồn cười, giải thích: “Không ạ! Bác không nghe hết rồi a, cháu nói giảm năm hào là nhiều nhất, chính là kéo thêm 5 người a!”
“Nha, ta nói mà, sao có thể bán như vậy được.” Bất quá bà ấy vẫn lời nha.
Năm hào đó, mua được rất nhiều thứ!
Vốn dĩ bà ấy không định mua quần áo đâu, nhưng bây giờ bà ấy lại hứng thú bừng bừng, “Vậy cửa hàng của cậu đâu?”
Lý Hồng Quân nhanh chóng chỉ về phía Từ Sơn Tùng, “Chỗ đó ạ, kia là ông chủ cửa hàng, bác có thể thương lượng giá với cậu ấy.”
Tiếp sau đó, anh ta lại tiếp tục chào mời những vị khách khác.
Phân công rõ ràng, có nhiều khách cũng không hoảng loạn.