Nhưng mà tình huống hiện tại thì có rất nhiều vấn đề cần phải giải quyết.
Thiếu niên 17 tuổi rất sĩ diện, chỉ nói một câu nhưng mà Phương Hữu Vi khó khăn lắm mới mở miệng ra được, “Nhưng….Nhưng tình hiện nhà em hiện tại….”
Đầu năm nay, còn chưa các lò chuyên đào tạo cho học sinh thi vào trường nghệ thuật. Muốn tham gia thi vào trường đại học nghệ thuật chỉ có thể tham gia bằng con đường huấn luyện.
Một thầy sẽ tổ chức tổ huấn luyện, thông qua đó sẽ lựa chọn những người có năng khiếu. Nhưng cái này cần phải có tiền, không có gì là miễn phí cả. Khóa huấn luyện này đối với nhà bình thường thì học phí không đắt lắm, nhưng với tình huống của nhà họ Phương thì vẫn tương đối khó khăn.
Nhớ tới hoàn cảnh túng thiếu trong nhà, sắc mặt Phương Hữu Vi dần dần đỏ ửng.
“Hơn nữa mẹ em sẽ không đồng ý.” Đây mới là điểm mấu chốt.
Hiện tại, học phí của cậu ấy là do người yêu trả, hơn nữa còn phải giúp cậu ấy đưa tiền lương 30 đồng mỗi tháng để gạt mẹ….
Nếu hiện tại còn nói với cô ấy rằng mình đi tham gia khóa huấn luyện mỹ thuật, lời này, Phương Hữu Vi không thể nói ra được. Cậu ấy cũng sợ khi cậu ấy nói rằng mình muốn học vẽ thì người yêu sẽ cho rằng đó không phải là một nghề, không thông cảm cho cậu ấy.
Cũng sợ mẹ cậu ấy biết lại mắng chửi người.
“Em cần bao nhiêu tiền, chị cho em mượn.” Kiều Hoa không chút suy nghĩ nói.
“Chị Kiều Hoa….” Phương Hữu Vi thật sự không biết nói gì cho phải, hai mắt đỏ ửng, lấp lánh nước.
Tâm tình uất ức mấy ngày nay liền bay mất, kỳ thật, cậu ấy chỉ cần một người hiểu và cổ vũ mình, chỉ như thế thôi.
Cho dù cuối cùng không học mỹ thuật đi chăng nữa, chỉ cần có lời này của Kiều Hoa, cũng đã thắp sáng lại ước mơ của Phương Hữu Vi.
Như vậy là đủ rồi.
Kiều Hoa bật cười, lấy ra một tờ khăn giấy, “Như thế nào mà khóc rồi, chị chỉ nói là mượn, cũng không phải cho em, về sau khi có tiền đồ rồi thì trả lại cho chị cũng không muộn.”
Nhận lấy khăn giấy, lau nước mắt trên mặt, môi run run, “Em, em có chút kinh hỉ, có chút ngoài ý muốn, cũng có chút ngượng ngùng.”
Kiều Hoa cong môi cười, “Được rồi, đừng ngượng ngùng. Em quên là mẹ em chính là bà mối cho chị với anh Sơn Tùng sao? Không có mẹ em, nói không chừng không có chị với anh ấy hiện tại.” “Này là hai chuyện khác nhau.” Phương Hữu Vi nín khóc mỉm cười.
Chuyện mai mối này đã lâu rồi, bình thường làm món gì ngon cũng đem qua nhà cậu ấy, đã sớm trả xong hết rồi.
“Thế nào lại khác nhau.” Kiều Hoa lười nói nhiều với cậu ấy, trực tiếp lấy 5 tờ mười đồng trong túi ra, “Đủ không? Tìm giấy bút viết giấy nợ đi, như vậy thì em không cần thẹn thùng nữa.”
Thiếu niên này cao ngạo hơn ai hết, khoảng thời gian trước bị mẹ “vũ nhục” cho nên mới không thể nói với bạn gái. Muốn cho cậu ấy nhận 50 đồng thì chỉ có thể dựa vào Kiều Hoa chủ động đưa bậc thang.
Đầu năm nay, học mỹ thuật không tốn nhiều tiền như sau này.
Sau này, muốn học ít nhất cũng phải một vạn hai một khóa. Bây giờ mới năm 80, tiền học cùng tiền tài liệu cao lắm chỉ 50, 60 đồng.
Đối với Kiều Hoa mà nói, con số này chỉ bằng tiền lời cô bán hai áo khoác bành tô.
Sao có thể lấy 50 đồng so với việc giúp đất nước có thêm một nhân tài được?
Phương Hữu Vi chính là nhân tài mà Kiều Hoa muốn bồi dưỡng!
Nếu cô không biết thì thôi, bây giờ cô đã biết sao có thể bỏ qua nhân tài. Cô không thể để cho mầm non chưa nhú đã bị c.h.ế.t non.
“Chị Kiều Hoa, hiện tại đã tháng 12, em đăng ký còn kịp sao?” Phương Hữu Vi đã d.a.o động nội tâm.
“Hết thời gian báo danh rồi sao?”
Phương Hữu Vi lắc đầu, “Không, hình như vẫn chưa mở.”
“Vậy thì vẫn kịp, đừng nói là ba tháng, cho dù còn một tháng đi nữa, dựa vào tài năng của em vẫn đủ đậu thôi.” Cô cười, cuối cùng hỏi: “Thế nào, em có muốn đăng ký không? Nếu em đồng ý, về phía mẹ em chị sẽ nghĩ biện pháp.”
Một câu, liền giải quyết toàn bộ vấn đề.
Lúc này, Kiều Hoa không phải là người dẫn đường nữa, mà cô chính là một cái phao cứu mạng Phương Hữu Vi.
Hít sâu một hơi, cậu ấy nhắm mặt lại, lần nữa mở lên, chính là ý chí kiên định, “Em muốn đi học!”