Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 258



“Hơn nữa, túi này hiện tại chỉ mới có bốn cái, còn chưa ra mắt trên thị trường. Nó hiện tại đang là mẫu hiếm, bình thường sẽ không có giá như vậy đâu.”

Chất liệu tốt, hàng mới, thiết kế đặc biệt….

“Nhưng mà tôi không nhiều tiền như vậy.” Trần Giai Mỹ ủ rũ nói.

“Vậy rốt cuộc cô muốn mua cái gì? Chỗ tôi rẻ nhất là áo ngực, một đồng một áo.”

“Ai lại tặng cho người khác mấy món đồ giống vậy a….” Trần Giai Mỹ cạn lời. Cô ấy tiếp tục hỏi thử, “Cô có túi nào….ba bốn đồng hay không?”

Kiều Hoa cười, “Kia, không có đâu. Chỗ tôi một túi rẻ nhất cũng là sáu đồng. Nha, chính là cái này.”

Vừa nói Kiều Hoa vừa tìm cái túi đưa qua.

“Ai nha, cái này không tốt, chị dâu tôi đã mua rồi….Ách…” Ý thức được mình lỡ lời, Trần Giai Mỹ nhanh chóng che miệng lại, “Không đúng không đúng. Tôi nói là, túi này mọi người đều có cả rồi….”

Kiều Hoa hài hước nhìn cô ấy, “Nga ~ Thì ra cô mua túi để đi nhận tội với Tống Thanh Bình nha…..”

Mặt Trần Giai Mỹ đỏ ửng, “Không phải là mua cho chị ấy!”

“Không cho cô ấy? Vậy được rồi, tôi còn định nói, Thanh Bình nhất định sẽ thích chiếc túi này. Trước đó, lúc mua áo khoác Tân Niên, cô ấy đã nói tìm một cái túi phối với nó. Cô xem, cái túi này tôi định thiết kế ra để phối với áo khoác Tân Niên. Chất vải trơn bóng sờ vào vừa thoải mái, hơn nữa còn là màu trắng phối với màu hồng rất hợp.”

Khóe môi giương lên, không chút để ý nói: “Tôi còn tưởng là cô tặng cho chị dâu cô thì tôi sẽ giảm cho cô hai đồng…”

“Là là là!Chính là tôi mua tặng chị dâu!” Vì tiền, Trần Giai Mỹ chấp nhận bị vả mặt, dù sao cũng không phải là lần đầu cô ấy bị mất mặt. “Là đưa cho chị dâu tôi! Chị Kiều Hoa, chị thương xót mà bán rẻ chút đi, tôi mỗi ngày đều bị anh hai mắng, bị cháu trai đánh, nếu không đón chị dâu về nhà, tôi sẽ trở thành tội nhân của nhà này mất!” Phụt ~

Tha thứ cho hành động này của Kiều Hoa.

“Được a, bán cho cô mười ba đồng đi. Ai, mẹ cô đâu, không phải mẹ cô đánh chị dâu cô sao, bà ấy không định làm chút gì đó à? Cô xác định là cô đưa túi này qua chị dâu cô sẽ về sao?”

“Ha ~ Trong nội viện này, mẹ tôi là người sĩ diện nhất, muốn mẹ tôi nói xin lỗi với chị dâu sao, không có khả năng đó đâu.” Vừa nói, vừa lấy trong túi ra mấy tờ tiền, còn có vài hào, đếm đếm. “Còn không phải là do tôi nể mặt đi dỗ sao…..Chuyện đã qua nửa tháng rồi, cũng nên hết giận rồi, tôi còn mua cái túi mắc như vậy cho chị ấy. Nếu chị ấy không về, tôi xúi anh hai tôi ly hôn, đến lúc đó ai sợ cho biết!”

Trần Giai Mỹ chính là loại người, vĩnh viễn sẽ không bao giờ nói được lời tốt đẹp. Nếu để cho vợ chồng Tống Thanh Bình ly hôn, sợ rằng người phản đối đầu tiên chính là cô ấy, dù gì nếu không phải là do cô ấy thì chuyện cũng không nháo lớn như vậy.

“Mua túi mắc tiền như vậy, cô không có khả năng chi hết đúng không?” Kiều Hoa hỏi.

Đếm xong đưa tiền qua cho Kiều Hoa, Trần Giai Mỹ gật đầu, “Kia là đương nhiên, tôi ở đâu ra có nhiều tiền như vậy. Anh hai tôi cho một ít, mẹ tôi lén cho tôi một ít, tôi tự mình bỏ ra hai đồng….. Khụ khụ khụ, tuy là hơi ít nhưng tôi có lòng a.”

Kiều Hoa nhận lấy tiền, đếm đêm, đủ mười ba đồng không hơn không kém.

“Được rồi, đủ tiền rồi, cô lấy túi đi đi.”

“Cảm ơn nha!” Xách túi da, cũng không quay đầu lại, Trần Giai Mỹ lao nhanh ra khỏi nội viện.

Năm giờ chiều, cả đại tạp viện đều sôi sục cả lên!

Trần Giai Mỹ đưa Tống Thanh Bình từ nhà mẹ đẻ về, hiềm khích trong nhà liền tiêu tan, cả nhà lại yêu yêu thương thương, phảng phất như không có chuyện gì xảy ra. Có điều, do thím Điền từng có tiền án nói nhiều trước đó, cho nên Trần Nhị Thuận cố ý dặn dò mọi người đừng nói gì chuyện về nhà của Tống Thanh Bình trước đó, đỡ cho cô ấy vừa về lại tức giận mà bỏ đi.

Tuy rằng thím Trần không xin lỗi nhưng thái độ của bà ấy cũng mềm đi rất nhiều. Mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu trong gia đình nào mà không có, nếu không phải là do hai người không thể ở với nhau được nữa mà đi đến quyết định ly hôn thì cho dù giữa các thành viên trong gia đình có cãi nhau đến đâu đi chăng nữa cũng vẫn tiếp tục sống trong cho tốt, vẫn là người một nhà với nhau. Cũng không quan tâm là trong lòng có phục hay không nhưng bên ngoài đều phải cho nhau chút mặt mũi.

Kết quả là, bây giờ đại tạp viện đã khôi phục lại sự yên tĩnh như trước đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.