Buổi sáng ngày 21, trời tờ mờ sáng, hai vợ chồng Kiều Hoa đã bị Kiều Minh gọi tỉnh dậy.
“Mẹ ơi ~ Ba ba ~ dậy thôi, chúng ta còn phải lên xe lửa nữa, chúng ta không được ngủ nướng đâu.” . Truyện Dị Giới
Bàn tay nhỏ ấm áp đánh đánh lên người hai vợ chồng.
Từ Sơn Tùng mơ mơ màng màng tỉnh giấc, cánh tay duỗi ra, đem con trai ôm vào lòng, nhét vào ổ chăn.
“Vẫn còn sớm lắm, không cần gấp, ngủ thêm một lát nữa.”
Hi hi ha ha một lát, cuối cùng, Kiều Hoa và Từ Sơn Tùng vẫn không dậy nổi, Kiều Minh nằm nháo nháo một hồi, cảm thấy không thú vị lại mơ màng ngủ tiếp. Thế là hai lớn một nhỏ ngủ thiếp đến khi trời sáng hẳn.
Lần nữa tỉnh dậy, Từ Sơn Tùng đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.
Cậu nhóc Kiều Minh xoa mắt, lăn vào n.g.ự.c Kiều Hoa.
Kiều Hoa sửng sốt hai giây, đại não mới bắt đầu hoạt động, “Minh Minh, sao con lại ở chỗ này?”
Cậu nhóc Kiều Minh ôm lấy cổ cô, ồm ồm trả lời: “Sáng sớm con đã qua đây rồi, sau đó, ba ba đem con bắt vào ổ chăn.”
Phụt ~
Mơ mơ hồ hồ khôi phục một chút ký ức.
Vỗ m.ô.n.g nhỏ của con trai, “Kia, đến giờ rời giường rồi, cơm nước xong chúng ta xuất phát ra ga xe lửa.”
Cơm nước xong xuôi, không biết tại sao bên ngoài lại ồn ào, nghe giống như là âm thanh của Trần Giai Mỹ và Điền Kiên Trung, lâu lâu còn có giọng nói của thím Điền.
Đi ra ngoài thì thấy Ngô Quế Phương đang ôm bụng cười nghiêng ngả, bộ dạng hóng hớt đến vui vẻ.
“Làm sao vậy chị, ai cãi nhau vậy?”
Ngô Quế Phương đang bận bát quái, đem Kiều Hoa kéo lại, “Điền Kiên Trung hẹn hò bị Trần Giai Mỹ phá rồi! Em nói xem có buồn cười hay không chứ? Ha ha ha ~ Hiện tại hai đứa nó đang cãi nhau, đợi chút nữa liền xong vào đánh nhau cho mà xem.”
“A?”
Sự tình là thế này, hôm nay Điền Kiên Trung dậy thật sớm, chỉnh trang lại bản thân cho gọn gàng, bận cả tây trang mới mua để cùng một nữ đồng chí đi hẹn hò. Thím Điền không biết chuyện này, còn đang buồn bực vì sao con trai chỉ bận một cái tây trang trong thời tiết giá lạnh này. Sợ con trai bị cảm cho nên bà ta nhanh chóng cầm áo bông đuổi theo con trai.
Nhưng chân của người già sao nhanh bằng chân của thanh niên trẻ tuổi, thím Điền đành nhờ Trần Giai Mỹ đuổi theo, đưa áo bông này cho Điền Kiên Trung.
Không may là, thời điểm Trần Giai Mỹ đuổi kịp thì thấy một nam một nữ thân thân thiết đi cùng nhau ra đầu ngõ, còn nắm tay nắm chân. “Uy, Điền Kiên Trung! Mẹ cậu nói tôi đưa áo bông cho cậu này!” Nói xong, chạy chậm qua chỗ đó, sau khi thấy rõ mặt nữ đồng chí, tựa hồ như bị kinh ngạc, cô ấy che miệng lại: “Nha, Điền Kiên Trung, hôm nay đồng chí nữ đi với cậu sao khác với cô hôm bữa thế a?”
Dứt lời, ấn tượng của nữ đồng chí nữ đối với Điền Kiên Trung liền tuột xuống thành con số âm.
Chính vì vậy mà tình cảm còn chưa kịp trỗi dậy đã bị dập tắt.
“Còn có loại sự tình như vậy sao? Trần Giai Mỹ cũng quá thiếu….Sách, hai người này đúng là oan gia của nhau mà.”
“Còn không phải sao, đúng là không biết nói chuyện mà.”
“Được rồi, không nói chuyện với chị nữa, em phải về nhà dọn dẹp một chút đây.”
Năm phút sau, từ trong nhà đi ra, đôi oan gia này vẫn ở trong sân nội viện rượt đuổi nhau. Chạy cả nửa ngày trời, đến góc áo của Trần Giai Mỹ Điền Kiên Trung còn chưa nắm được.
Ngô Quế Phương vội vàng hét to về phía mọi người: “Ai! Bên kia, hai đứa đừng nháo nữa, vợ chồng Sơn Tùng phải đi về quê này!”
Mọi người đồng loạt dừng động tác lại, nhất trí nhìn về phía bên này.
“Nha, phải đi bây giờ sao?”
“Cần chúng tôi giúp đưa ra bên xe không?”
“Không cần đâu, cũng chỉ có hai túi hành lý.” Kiều Hoa cười cười từ chối.
Đem một nhà ba người đưa ra đến cổng đại tạp viện, cười cười tạm biệt lẫn nhau, “Minh Minh, chào mọi người đi nào.”
“Tạm biệt mọi người! Tạm biệt thím, tạm biệt chú, tạm biệt ông bà. Em đi nha anh Khang Khang, chị Nam Nam, anh Đào Đào…” Một hơi chào hết mọi người trong đại viện, thiếu chút nữa thì bị hụt hơi.
Miệng nhỏ chúm chím mở ra khép lại, hít sâu một ngụm, chọc cho mọi người bật cười thành tiếng.
“Kiều Minh, khi nào em về nhớ mang đồ ăn ngon của phương bắc về nha.” Trần Nam Nam dặn dò.
“Cái con bé này.” Lâm Thải Hà cạn lời mà vỗ đầu con gái.
“Dạ được ~”
“Lên đường bình an!”
Cuối cùng, Trần Giai Mỹ còn không quên hố Điền Kiên Trung một phen, “Đúng rồi, hai người yên tâm đi, khi nào Điền Kiên Trung đi mua áo khoác mới tôi sẽ nói cho hai người? Đến lúc đó xem cậu có đi chỗ khác mua được không?”
Điền Kiên Trung đá chân qua: “Cô cút đi! Nhà bọn họ đi phương bắc cô nói với bọn họ thế nào? Cô đi bộ tới bắc để nói chắc?”
Trần Giai Mỹ linh hoạt né đi, làm mặt quỷ với cậu ấy, “Ha ha ha ha ~ Lêu lêu lêu lêu ~”