Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 265



Trong lòng Từ Sơn Tùng cũng rất sợ hãi, anh cảm kích quay đầu nói cảm ơn với người quân nhân.

Thu hồi ánh mắt nhìn về phía Kiều Minh, người quân nhân hào phóng xua tay, “Không cần cảm ơn, việc nên làm.”

Sau chuyện này, Kiều Minh không còn dám làm loạn trên xe nữa, cậu nhóc ngồi thành thành thật thật ở trong lòng Kiều Hoa, không rên một tiếng.

Sắc trời ngoài cửa sổ càng ngày càng tối, màn đêm dần buông xuống, ngoài cửa sổ chỉ còn một mảnh rừng núi hoang vắng. Bây giờ, nhìn ra bên ngoài cũng chỉ có thể thấy vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời và những ngôi sao lấp la lấp lánh.

Đại khái tầm bảy giờ rưỡi tối, người quân nhân móc một chiếc bánh nướng ra gặm.

Bởi vì bị kinh sợ nên tối nay Kiều Minh vẫn tiếp tục ngủ với Kiều Hoa. Cũng may là đêm nay cậu nhóc không thấy ác mộng, còn ngủ rất ngon đến tờ mờ sáng mới tỉnh dậy. Sau khi tỉnh dậy, Kiều Minh cũng không nháo không ồn, ngoan ngoãn dựa vào n.g.ự.c Kiều Hoa nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Thẳng cho đến khi Từ Sơn Tùng đi vệ sinh, vươn tay ra muốn ôm cậu nhóc, Kiều Minh mới đưa tay ra.

Từ Sơn Tùng khom lưng đem con trai ôm khỏi Kiều Hoa, trong lòng mơ hồ Kiều Hoa giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy là Từ Sơn Tùng cô mới an tâm ngủ tiếp.

Ngủ một giấc đến 10 giờ mới tỉnh, cô quyết định chờ đến 11 giờ rồi ăn cơm trưa luôn.

Mười hai giờ, một nhà ba người đến toa có nhà hàng mà nhân viên giới thiệu để ăn cơm.

Thời buổi này, nhà hàng trên xe lửa vẫn rất xa hoa, đồ ăn còn đa dạng hơn phong phú, còn có cả thực đơn riêng để gọi món. Trong đó không thiếu những món ăn xa hoa, ví dụ như là cá cờ kho, sò nướng hoa quế, gà hầm uyên ương, vịt thần tiên, thịt viên phỉ thúy,....tất cả đều là những đầu bếp có tay nghề cao làm.

“Không tệ chút nào, chỉ là giá không hề rẻ chút nào.” Nhìn thực đơn, Kiều Hoa nhỏ giọng nói.

Nhìn qua cô vợ nhỏ, Từ Sơn Tùng đặt tay lên vai Kiều Hoa, kề sát vai cô, cười nói: “Muốn ăn cái gì thì cứ gọi, tiền ăn này nhà mình vẫn có đủ.”

Hai năm nay kiếm tiền vẫn đủ cho cả nhà bọn họ tiêu xài. Ra bên ngoài, ăn ngon vẫn là quan trọng nhất.

Nhìn nhìn qua chỗ mấy hành khách đang ăn cơm chỗ này, không phải lão cán bộ thì cũng chính là quân nhân, thậm chí còn có khách nước ngoài, trách không được mà đồ ăn đa dạng như vậy…..

Cuối cùng, bọn họ trọn một canh một kho, lại thêm một ít đồ ăn Kiều Minh thích, vừa vặn một bàn, Từ Sơn Tùng lấy thực đơn lại thêm một phần thịt kho tàu.

Kiều Hoa trợn mắt há hốc mồm, “Có thể ăn hết sao?”

Cái này ba người lớn ăn còn không hết!

“Phần này là để đưa cho đồng chí ở giường đối diện.” Từ Sơn Tùng giải thích. Nói đến đây, Kiều Hoa mới nhớ tới ngày hôm qua đồng chí đó cứu Kiều Minh cô còn chưa kịp cảm ơn.

“Vẫn là anh cẩn thận.”

Một bữa ăn no căng cả bụng, Kiều Minh vẫn chưa đã thèm mà l.i.ế.m môi, Kiều Minh hỏi: “Mẹ, chúng ta còn đến đây ăn nữa được không?”

“Con thích sao? Thích thì con nói ba ba mời người ta về nhà mình nấu cơm, làm đầu bếp riêng cho nhà mình, ba con là quản gia của nhà mình.” Cô chọc chọc trán con trai, vừa nói vừa nhìn Từ Sơn Tùng cười trêu.

Từ Sơn Tùng bật cười, xoa xoa tóc cô, thoải mái dựa vào ghế, “Hỏi mẹ con đi, mẹ con mới quản tiền.”

Kiều Minh cào cào mặt, mê mang, rốt cuộc nên hỏi ai nha. Một người quản gia, một người quản tiền…..Ai đều cũng rất lợi hại.

Rối rắm nửa ngày thì cậu nhóc bị nắm tay ra khỏi toa nhưng vẫn chưa biết nên hỏi ai.

Trên đường đi qua về toa còn phải đi qua vài toa nữa, cậu nhóc được Kiều Minh ôm trong n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, nhưng cậu nhóc vẫn không ngừng nhìn bốn phía xung quanh.

Trên xe chen chúc đầy người, một ghế ngồi ba người, có ghế còn ba bốn người….Thậm chí còn có mấy đứa bé ngồi trên bạn bè, có đứa trẻ thì nằm ngủ trên vai ba mẹ.

“Mẹ ơi, sao toa xe này chật như vậy, mọi người không thấy ngồi chỗ này rất nóng sao? Mọi người ngồi như vậy rất nhiều ngày sao?” Rời khỏi toa ghế cứng, Kiều Minh rầu rĩ hỏi.

Hoàn cảnh có thể cảm nhiễm, hoàn cảnh làm con người nảy sinh cảm xúc. Trong hoàn cảnh như vậy làm cho người khác cảm thấy phiền muộn.

“Đúng vậy.” Kiều Hoa đi phía trước dẫn đường, vừa nhìn toa tàu vừa trả lời con trai.

Cậu nhóc cọ cọ vào bả vai Từ Sơn Tùng, quay đầu lại, ngập ngừng nói: “Toa này không có giường, bọn họ ngủ như thế nào ạ?”

“Mọi người ngồi ngủ.” Kiều Hoa nói.

“Kia, mọi người không mệt sao?” Kiều Minh hỏi.

Kiều Hoa: “Mỏi a, nhưng không có biện pháp khác, không phải ai cũng có thể ngủ giường nằm được.”

Kiều Minh: “Vì sao vậy ạ?”

Kiều Hoa: “Giường nằm rất mắc nha.”

Cậu nhóc trầm mặc một lát, nhìn mặt Từ Sơn Tùng, hai ba con nhìn nhau, Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, “Nhìn ba làm gì nha.”

Kiều Minh liều mạng ôm chặt lấy Từ Sơn Tùng, ồm ồm: “May là ba mẹ còn tiền, sau này con lớn lên, con cũng muốn kiếm tiền để cho ba mẹ có thể ngủ giường.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.