Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 269



Thực mau, vừa dứt lời, ở cách đó xa xa có hai vợ chồng già đột ngột mở cửa.

Từ trong nhà đi ra một người phụ nữ tầm khoảng 60 tuổi, tóc đã bạc, khuôn mặt cả hai đều hiên từ nhưng trên mặt vẫn có nét nghiêm túc. Người phụ nữ lớn tuổi mặc một bộ áo quần bông cũ, trên đầu còn đội một chiếc mũ nhung bông.

Dáng người không cao, tâm một mét sáu, ngũ quan nhỏ, giống Từ Sơn Tùng năm phần, vừa nhìn liền biết là mẹ của anh.

Cửa vừa mở ra, hai bên nhìn mặt nhau, Từ Sơn Tùng mở miệng dừng một chút mới gọi.

“Mẹ.”

“Sơn Tùng?” Tựa hồ không thể tin vào mắt mình, Vu Chi Lan hung hăng chớp chớp đôi mắt.

Thẳng cho đến khi Từ Sơn Tùng dẫn vợ và con trai đến trước mặt, khí lạnh ập vào mặt làm cho bà bừng tỉnh ~ Này không phải nằm mơ, con trai bà thật sự đã về!

Trong lòng kích động không thôi, Vu Chi Lan luống cuống chân tay không biết phải làm thế nào cho phải.

Thẳng cho đến khi gió lùa vào cổ, bà mới giật mình.

“Mau mau mau, mau vào nhà.”

Trong nhà có hệ thống sưởi, so với bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, rốt cuộc cơ thể cũng ấm trở lại.

Phòng không tính là nhỏ, tầm hai mươi mét vuông.

Trong phòng trừ bỏ Vu Chi Lan cũng chỉ có Từ Sơn Tùng và ba anh là Từ Dũng Hạ.

Ba của Từ Sơn Tùng lúc này cũng không biết phải làm gì, siết chặt nửa điếu thuốc trong tay, nhất thời không biết có nên đứng hay nên ngồi.

“Con nói xem sao khéo như vậy, mẹ cũng vừa mới về, áo quần còn chưa kịp thay đã nghe thấy tiếng Nghiêm Nghễ kêu bên ngoài.” Trong phòng có lò sưởi nên không cần mặc áo bông, về nhà là có thể cởi áo khoác.

Vu Chi Lan cởi áo bông ra vừa làm vừa đánh giá con trai.

Giống như là gầy hơn, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, trên vai vác bao lớn bao nhỏ, bên người anh còn có một tiểu đậu đinh, nhìn như vậy, cảm thấy con trai bà đã ra dáng một người làm ba.

“Hôm nay về tới sao không nhắn cho mọi người trước, để ba đi đón, mấy đứa đi bộ hay ngồi xe ba bánh về?”

Tháng trước đã nhận thư nên Vu Chi Lan biết con trai sẽ về chỉ là không biết về khi nào.

“Bọn con đi xe.” Vừa dỡ hành lý xuống vừa trả lời.

“Nga, như vậy tốn không ít tiền.” Vu Chi Lan còn chưa biết con trai và con dâu ngồi hai xe trở về, nếu biết được, phỏng chừng bà còn đau lòng hơn nữa. Đem hành lý bỏ xuống hết, Từ Sơn Tùng đem vợ cùng con trai đến trước mặt Vu Chi Lan, “Ba mẹ, đây là Kiều Hoa - vợ con, còn đây là Kiều Minh, con trai con.”

Hai ông bà già đã sớm chú ý tới một lớn một nhỏ, chỉ là mới gặp, thân phận cô con dâu như vậy, trong lúc nhất thời, không ai lên tiếng chào hỏi trước.

Lúc này cẩn thận đánh giá, hô hấp không khỏi đình trệ.

Không phải nói con trai mình cưới một cô gái nhà quê sao?

Nhìn cách trang điểm, cách ăn mặc, ngũ quan, cùng với khí chất tự nhiên hào phóng….Không chỉ không giống người nông thôn, mà còn hệt như tiểu thư nhà giàu nào đó!

Còn có đứa bè này cũng rất đẹp, làn da trắng trắng nộn nộn, đôi mắt sáng như pha lê màu hổ phách. Khi thằng bé nhìn về phía mình, trong mặt tràn đầy ôn nhu. Nếu thằng bé sinh sớm hơn 80 năm, hẳn là một tiểu công tử của gia đình quý tộc!

Quan sát xong, trái tim dừng lại nửa nhịp.

“Nga, kêu, kêu là gì?”

Nói đến đây cũng buồn cười, Vu Chi Lan là giáo viên hơn ba mươi năm, dạng người gì mà bà chưa từng thấy qua, nhung lúc này lại bị con dâu nhà mình làm cho kinh sợ.

“Bà nội, con gọi là Kiều Minh.” Cậu nhóc mềm mại trả lời.

Dứt lời, lực chú ý của hai vợ chồng già từ người Kiều Hoa chuyển sang Kiều Minh.

“Nga, tốt tốt, Kiều Minh, Kiều Minh, Kiều….” Nha, cùng họ mẹ!

Không cho bà suy nghĩ, Kiều Hoa cười cười, vỗ nhẹ đầu con trai, nhẹ giọng nói: “Mẹ, con là Kiều Hoa.”

Khi nói chuyện vẫn không quên mỉm cười khéo léo, biểu tình cực kỳ tự nhiên.

Tuy là như vậy, nhưng trong lòng Kiều Hoa bây giờ lại đang nổi bão, thanh âm khi nói chuyện có chút hỗn loạn, nếu không cẩn thận nghe sẽ không nhận ra.

Từ Sơn Tùng chú ý đến chi tiết này, cánh tay dài liền vòng qua ôm bả vai cô, chỉ một động tác đơn giản nhưng nó lại tiếp thêm cho Kiều Hoa vô vàng dũng khí.

Haizzz~ Thực sự là cô rất sợ.

“Được rồi, trước tiên ngồi xuống đi, qua bên này, bên này ấm này.” Vu Chi Lan đem ghế dọn qua bên cạnh hệ thống sưởi, bên này là nhiệt độ cao nhất.

“Cảm ơn mẹ.” Mở miệng ra là gọi mẹ đầy thân thiết, không phải như vậy sẽ kéo gần khoảng cách hơn sao?

“Chắc là người phương nam không có hệ thống sưởi đúng không? Cái này nóng, chú ý đừng cho thằng bé đụng vào.” Chỉ vào máy sưởi, Vu Chi Lan dặn dò.

Kiều Hoa còn chưa nói, Kiều Minh đã trả lời trước, lúc lắc tay nhỏ: “Cháu sẽ không sờ đâu bà.”

Một câu chọc cho Vu Chi Lan bật cười, theo bản năng muốn sờ đầu dưa của Kiều Minh, tay bà vừa mới duỗi ra, nhưng rồi lại cong lại, gãi gãi tóc của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.