Ba Từ Sơn Tùng ngồi bên kia không nói lời nào, ánh mắt thâm thúy lẳng lặng dừng trên người hai mẹ con, tay không chút để ý mà cuốn cuốn điếu thuốc.
Có lẽ trước đây ông cũng là một người đàn ông mạnh mẽ, đôi mắt cơ hồ sắc bén hơn Từ Sơn Tùng, nhìn vào là một người thâm thúy.
Chỉ là ông già rồi, khí chất không thể như hồi trẻ, cũng có thể là do bị bệnh nặng nên già hơn so với bạn bè cùng tuổi.
“Ba.” Từ Sơn Tùng gọi.
“Ba.” Kiều Hoa cũng gọi theo.
Kiều Minh cũng không kém, nhẹ nhàng gọi: “Ông nội….”
Lúc ông không cười thoạt nhìn có chút hung dữ, cũng không nói lời nào, không biết là đang nghĩ gì.
“ Ân.” Thanh âm không nặng không nhẹ.
Nhìn ba của mình, Từ Sơn Tùng muốn nói gì đó nhưng hàng xóm bỗng nhiên ùa vào phòng.
Mấy người này vừa nghe Từ Sơn Tùng mang vợ con về nhà, cơm cũng không ăn vội đến đây hóng chuyện.
“Mấy tuổi rồi? Nhìn dễ thương thật.”
“4 tuổi.”
“4 tuổi? Sơn Tùng cháu cũng quá kỳ rồi, kết hôn bốn năm mà ở đây không ai biết cả.”
“Ai nha, không đúng a, không phải năm kia cậu vẫn trở về một mình sao? Khi đó cũng không nghe cậu nhắc đến chuyện này a. Đúng rồi, khi đó cậu nói cậu độc thân, làm chị còn muốn giới thiệu đối tượng cho cậu.”
“Đúng vậy a, tôi cũng nhớ như vậy, định đem cháu họ đến giới thiệu cho cậu nhưng mà chưa kịp làm gì cậu đã chạy vào nam rồi.”
Ánh mắt hai mẹ con nhất chí nhìn về phía Từ Sơn Tùng, chỉ thấy anh cười ra tiếng. Từ Sơn Tùng đang định nói gì đó, Vu Chi Lan đã nhanh miệng nói trước.
“Khi đó là do tôi không đồng ý, Sơn Tùng liền gạt tôi chuyện kết hôn này. Không phải năm trước còn giận dỗi không chịu về sao? Năm nay đem vợ và con trai về tôi cũng không biết sớm hơn mấy người được bao lâu đâu.”
Thực hiển nhiên, Vu Chi Lan cũng không nguyện ý đề cập đến chuyện Kiều Hoa kết hôn lần hai với hàng xóm.
Hai vợ chồng Kiều Hoa nhìn nhau, ăn ý mà lựa chọn trầm mặc.
“Còn có chuyện này a? Ai nha Chi Lan, bà cũng thật là, con bé không tồi nha, sao bà lại không đồng ý?”
Vu Chi Lan xấu hổ cười cười, “Này không phải là vì tôi muốn Sơn Tùng tìm một cô gái phương bắc sao! Nghe nói con gái phương nam đều mềm yếu tôi không thích lắm.”
Bịa đặt lung tung, cũng may là hàng xóm đều tin là thật. Từ Dũng Hạ trầm mặc nhìn về phía bạn già của mình, ông nhà một ngụm khói, cũng không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Bà nha, đã là thời đại nào rồi còn thành kiến.” Nghiêm Nghê quở trách.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, bà nhìn nhìn Kiều Hoa và Kiều Minh trong n.g.ự.c cô, Vu Chi Lan cười, “Đúng vậy, quả thật thành kiến.”
“Được rồi, không tiếp chuyện mấy người nữa, tôi còn phải nhanh chóng làm cơm cho tụi nhỏ.” Đứng lên, muốn tiễn khách.
Là hàng xóm nhiều năm như vậy, chút nhãn lực này vẫn là có. Mọi người sôi nổi ra về.
Người đi hết rồi, trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, yên lặng đến đáng sợ,.... Kiều Minh ở trong n.g.ự.c Kiều Hoa, thấy người lớn không nói tiếng nào, cậu nhóc cũng có chút khẩn trương.
Trước kia, khi gặp chú, thím, ông bà đều rất thích ôm nhóc, như vậy nhóc có thể hôn ông với bà, vì cái gì mà ông bà nội đều không ôm nhóc nhỉ?
Nhóc đã sớm chuẩn bị xong hết lời để dỗ ông bà nội rồi, nhưng mà ông bà không ôm nhóc, nhóc cũng ngượng ngùng mở miệng nha.
Một phòng năm người, mỗi người đều có tâm tư khác nhau.
Lúc trước, biết tin con trai đồng ý cưới một cô gái ở nông thôn, còn dẫn thêm một đứa con, Vu Chi Lan rất tức giận, bà cũng không thể hiểu được quyết định của con trai mình. Khi đó, bà hận không thể mua vé xe lửa để chạy tới Lê An cản Từ Sơn Tùng lại.
Sau khi ván đã đóng thuyền cái gì cũng đã rồi, hai vợ chồng già cùng Từ Hải Bình ở phương bắc tự mình giận dỗi hơn ba tháng trời. Cuối cùng, cơn giận hóa thành một bức thư được gửi vào phương nam.
Từ đó đến giờ cũng đã hai năm rồi đi, chuyện gì đã phát sinh trong vòng hai năm?
Vu Chi Lan không thể tin được.
Nhưng oán niệm trong lòng chưa thể tiêu tan được. Chỉ là hôm nay chân chính gặp mặt, khi thấy Kiều Hoa và Kiều Minh, oán khí trong lòng tiêu tan hết thảy….Đặc biệt là Tiểu Bảo Bối đáng yêu mềm mại này, mỗi lần cậu nhóc kêu bà nội, tim của bà mềm nhũn ra.
Cứ như vậy, Vu Chi Lan cũng không nên biết phải nói gì, bà quay đầu nhìn người chồng của mình.
“Dũng Hạ, ông mau chạy đi kêu vợ chồng Hải Bình về đây!”
Trần Hải Bình cùng vợ đang làm việc ở phân xưởng, cách chỗ này tầm 1 km, không xa lắm.
Từ Dũng Hạ hút hết điếu thuốc trong tay, không nói lời này. Ông nhìn Kiều Minh một cái, tròng áo bông lên, rồi thong thả nện từng bước đi ra bên ngoài.
“Mấy đứa ở trong nhà chờ, mẹ đi ra ngoài mua chút rau.”
“Mẹ, để con đi.” Từ Sơn Tùng đứng dậy cản bà lại.
Vu Chi Lan lắc đầu, mở cửa ra, khí lạnh chui vào nhà, bà rùng mình một cái.
“Đừng, bên ngoài lạnh, con ở nhà với vợ đi, mẹ đi nhanh rồi về.”