Vốn dĩ Từ Nghệ Miên đang sợ người lạ, nhìn thấy chiếc váy đẹp như vậy, cô bé hơi lưỡng lự một chút, bước từ bước nha ra khỏi sau lưng ba để dò thử.
Không có bé gái nào có thể cưỡng lại được sức hút của váy công chúa hồng nhạt được.
“Miên Miên, mau nhìn này, thím cho con váy có đẹp hay không? Con có thích không?”
“Thích ạ….” Này thật sự là không có cách nào cự tuyệt, cô bé yêu thích mà sờ sờ lên chiếc váy. Hiện tại, Từ Nghệ Miên thật sự muốn bận thử váy, cái váy này quá đẹp, cô bé không thể chờ được nữa.
“Vậy còn không mau nói cảm ơn với thím đi.”
Rốt cuộc cô bé cũng dũng cảm mở miệng, nghiêng đầu nhìn về phía Kiều Hoa, thấy người thím xinh đẹp đang cười với mình, nụ cười đầy ôn nhu làm cho cô bé hơi thẹn thùng một chút.
Mở miệng nhỏ ra, nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn thím.”
“Ai nha, đúng rồi đó, đều là người một nhà có gì mà phải thẹn thùng phải không?”
Ôm lấy váy công chưa, Từ Nghệ Miên vui vẻ, cô bé cũng dần bỏ đi lớp phòng bị, mở to đôi mắt đen nhanh ra đánh giá chú thím cùng anh trai nhỏ trắng nõn đang đứng trong phòng.
Biết được đây là váy nhỏ do Kiều Hoa tự thiết kế và may ra, hai chị em dâu liền khen ngợi lẫn nhau một hồi, bầu không khí theo đó mà cũng tốt hơn rất nhiều.
Bớt thời gian đưa mắt ra hiệu cho Kiều Minh, cậu nhóc lộc cộc chạy đến trước hành lý, cũng mở ra lấy đồ.
“Cái này là hồng sâm cho ông bà nội ạ, còn có áo lông bận vào rất dễ chịu.” Ôm chặt phần qua trong tay, Kiều Minh chạy chậm đến trước mắt Từ Dũng Hạ, “Của ông ạ ~”
Từ Dũng Hạ hơi khựng lại, sững sờ tại chỗ.
Nhìn thấy nét ngại ngùng trên khuôn mặt nhỏ pha lẫn chút chờ mong, thật lâu sau, ông vẫn tiếp nhận lấy món quà.
Bàn tay thô ráp vuốt v e mặt lông tinh thế, lông này rất thoải mái còn ấm, ông chỉ sờ qua thôi đã thấy thích.
Cầm phần quà trên tay, Từ Dũng Hạ cũng không nói câu nào, Kiều Minh đứng đó chờ ông nội khích lệ hoặc cảm ơn gì đó, nhưng chờ nửa ngày cũng không nhận lại được gì.
Cậu nhóc có chút luống cuống tay chân, tay nhỏ đan vào nhau, cũng may là Từ Sơn Tùng lên tiếng, “Minh Minh, còn những người khác đâu?”
Cậu nhóc lộc cộc chạy về chỗ hành lý, tìm kiếm trong đống đồ, rồi lấy phần của Tống Văn Mẫn đưa cho chị: “Đây là áo tặng cho bác gái, áo này cũng là do mẹ cháu làm. Mẹ cháu làm được rất nhiều quần áo đẹp!” Kiều Hoa nghe con trai khen thì bật cười, đúng là đứa nhỏ đáng yêu.
“Nha, em dâu, tay nghề của em thật là tốt a!” Tống Văn Mẫn vừa tới nhà, liếc mắt một cái đã nhìn trúng chiếc áo khoác mà Kiều Hoa đang mặc, cái áo này không phải cùng kiểu dáng với áo đó sao!
Khi nãy chị đã chú ý, chị còn định chờ quan hệ hai người tốt hơn một chút thì hỏi thử xem đây là áo khoác gì.
Không nghĩ tới em dâu đã trực tiếp tặng cho cô một cái y hệt vậy, chị kích động đến mức không biết nên nói gì cho đúng.
Áo khoác này, toàn bộ An Thành còn chưa có đâu!
Kiều Minh tiếp tục đào quà tặng, cuối cùng đưa cho Từ Hải Bình, “Bác trai, đây là đồng hồ tặng bác.”
Nãy giờ vẫn luôn như người trong suốt, Từ Hải Bình khi nhận quà thì cũng thụ sủng nhược kinh, “Bác cũng có?”
Đối mặt với đứa bé đáng yêu như vậy đến nam nhân cao tám trượng cũng mềm lòng. Ngũ quan của Từ Hải Bình và Từ Sơn Tùng giống nhau đến bảy phần, khi xấu hổ thì mặt nhíu thành một đoàn.
Lòng bàn tay không biết từ khi nào đã ra một tầng mồ hôi mỏng, anh ấy xoa xoa bàn tay vào áo, sau đó cẩn thận nhận lấy.
Là một chiếc đồng hồ hiệu Hoa Mai dành cho nam, không hề rẻ chút nào. Từ Hải Bình là ở xưởng nhiều năm như vậy cũng từng muốn mua một chiếc nhưng lại không bỏ tiền được, tiền trong nhà đều để mua máy may hay TV gì đó.
Chậm rãi vuốt v e mặt đồng hồ sáng loáng, tâm tình Từ Hải Bình cực kỳ phức tạp.
Trước đó, anh ấy còn muốn ra oai phủ đầu với người em dâu đến từ nông thôn này, tóm lại là muốn nghiêm túc một chút, không nghĩ tới, em dâu không hề giống người nhà quê, mà ngôn ngữ, cử chỉ, ăn mặc đều là….
Từ Hải Bình từng xuống nông thôn nên biết nữ nhân nông thôn hình tượng như thế nào. Tóm lại, tuyệt đối không thể giống như Kiều Hoa, so với nhau quả thực là một trời một vực.
Này chỗ nào giống thôn nữ, nói là tiểu thư của gia đình giàu có còn đáng tin hơn!
Anh ấy cũng không biết nên làm thế nào.
Mọi tâm tình cuối cùng chỉ có thể hóa thành một câu, “Cảm ơn, có tâm rồi.”
Chỉ là một lời cảm ơn nhưng làm cho Kiều Minh cao hứng cả nửa ngày, nét mặt cậu nhóc vui lên trông thấy, “Bác cả không cần khách sáo ~” . Truyện Tiên Hiệp
Thanh âm của con nít ngọt ngào, tuy trong lòng có nhiều bất mãn, những cũng không thể tức giận với đứa bé đáng yêu như thế.
Kiều Minh cười như mắt trời tỏa nắng chiếu xuống khu rừng rậm rạp, chiếu đến từng ngóc ngách kẽ hở, làm cho mọi bóng đen đều bị đẩy lùi.