Tết Âm Lịch năm nay là cái tết náo nhiệt nhất từ trước đến giờ của nhà họ Từ.
Tới đêm 30 thì không khí càng nói nhiệt, từ buổi sáng hôm đó, sau khi rời giường mọi người đã bắt đầu bận rộn.
Hầm thịt heo, muối dưa chua, buổi sáng mùng một phải ăn sủi cảo, cho nên hôm nay phải chuẩn bị, còn không quên bỏ nhân đồng xu vào với mong cầu tiền vô như nước, ngoài ra còn có nhân chay, nhân thịt.
Vu Chi Lan làm ba cái sủi cảo nhân đồng xu bỏ riêng ra một góc.
Sủi cảo là do Từ Dũng Hạ múc ra, mỗi người một chén. Không biết là do trùng hợp hay do vận khí tốt mà cái nhân đồng xu được Kiều Minh, Kiều Hoa, và Tống Nghệ Miên ăn.
Ăn trúng tiền xu, răng Kiều Minh đau đến nỗi thiếu chút nữa thì ch ảy nước mắt. Từ Sơn Tùng nhanh chóng giải thích cho cậu nhóc hiểu.
Hoãn một lát, chẳng những không khóc, ngược lại cậu nhóc càng thêm hưng phấn, “Con với mẹ với Miên Miên là may mắn nhất!”
Đứa nhỏ này, đúng là dễ dỗ quá đi.
Trừ bỏ sủi cảo, màn thầu cũng là món ăn không thể thiếu. Bánh màn thầu tới đó mà nở ra đại biểu cho năm sau là một năm rực rỡ.
Còn những món khác như thịt chưng, rau xào….
“Khi còn nhỏ trong nhà nghèo cho dù tết thì trên bàn có một hai món thịt. Hiện tại cuộc sống tốt hơn thịt cũng đầy bàn, cuộc sống mỗi ngày mỗi tốt.” Tống Văn Mẫn cảm thán.
Nếu chị biết lại qua hai mươi, ba mươi năm nữa thịt là món ăn hằng ngày thì không biết sẽ cảm thấy như thế nào.
Đêm giao thừa, ăn xong cơm tất niên, toàn bộ người nhà họ Từ đi đến phòng do đơn vị cấp của Từ Hải Bình để xem Xuân Vãn.
Xuân Vãn chỉ mới có hai năm gần đây. Năm ngoái, sau khi xem chương trình ở xưởng, Từ Hải Bình liền có ý định mua TV.
Dù sao đi nữa thì Từ Hải Bình nhất định phải cho ba mẹ và vợ con coi Xuân Vãn vào năm nay. Cố gắng tích góp nửa năm mới có thể mua TV về nhà.
May mắn là đã mua được. Còn không phải là may sao, nếu như không mua được, không phải khi cả nhà Từ Sơn Tùng về đây chỉ có thể ở nhà xem radio thôi sao.
“Mau mau mau, bắt đầu rồi này.”
“Đừng ăn nữa Minh Minh, con qua đây, sắp bắt đầu rồi.”
Mọi người ngồi xếp hàng trên giường, Kiều Minh ngồi bên cạnh mẹ mình, Kiều Hoa ngồi giữa con trai và chồng mình. Từ Dũng Hạ ngồi sát bên còn lại của Kiều Minh, bên cạnh ông là Vu Chi Lan….
Đêm giao thừa, cả nhà vui vẻ ngồi trên giường lớn, trên bàn có để hạt dưa cùng đồ ăn vặt, ai nấy đều hứng thú bừng bừng chờ xem Xuân Vãn.
So với lần đầu tiên thì Xuân Vãn năm nay được tổ chức tốt hơn rất nhiều, đạo cụ ngày càng tinh xảo, kịch bản cũng xuất sắc hơn.
Đây là chương trình được phát sóng trực tiếp, tuy rằng thiếu nhân lực, cũng không thể so với sau này, đạo cụ cũng không quá phong phú nhưng lại làm cho người ta có cảm giác ấm áp lạ thường.
Xuân Vãn năm 84, tiết mục nào cũng tỏa sáng, còn có vái tiết mục khiến người xem trầm trồ không thôi.
Trần Bội Tư, Chu Thời Mậu biểu diễn tiết mục 《 ăn mì sợi 》, Mã Quý biểu diễn hòa tấu nhạc cụ, còn có biểu diễn ảo thuật, hát tốp ca,.....
Cuối cùng là bài hát 《Khó quên đêm nay》do Lý Cốc Nhất thể hiện. Sau này, đó cũng là bài hát cuối cùng của chương trình Xuân Vãn.
Thật kỳ lạ, tuy rằng phần lớn phim truyền hình thời này Kiều Hoa đều không xem nỗi, nhưng Xuân Vãn năm 84 này cho dù vẫn còn trắng đen nhưng cô lại xem đến ngon lành!
Kiều Hoa bất tri bất giác hòa theo bầu không khí vui vẻ của cả nhà, cảm giác quay quần bên nhau làm cho cô rất thỏa mãn.
Tầm mắt ngẫu nhiên nhìn qua bên cạnh, không biết từ khi nào Kiều Minh đã nằm trong n.g.ự.c Từ Dũng Hạ ngủ khò khò, tay của cậu nhóc còn nắm chặt lấy cúc áo bông của ông, tay còn lại cuộn trước ngực, miệng nhỏ hơi chu lên, ngủ đến ngon lành.
Lại thấy Từ Dũng Hạ tuy rằng đang nhìn TV chằm chằm, nhưng tay vẫn không quên vỗ vỗ lên người Kiều Minh, dỗ cho cậu nhóc ngủ sâu hơn.
Kiều Hoa thừa nhận Từ Sơn Tùng nói không sai, người nhà của anh ai cũng tốt cả.
Hiểu lầm đã được cởi bỏ, cuối cùng cũng thấy cầu vồng sau cơn bão.