Bởi vì không còn lo lắng, cho nên trên đường về Lê An, Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa thoải mái hơn rất nhiều.
Kiều Hoa cũng không hỏi anh lúc ở ga tàu Từ Hải Bình nói với Từ Sơn Tùng những gì, cả hai vợ chồng ăn ý không đề cập đến vấn đề đó.
Trải qua chuyến đi lần này, cô có thể cảm nhận được, hai người càng thấu hiểu nhau hơn, cô đã chính thức bước chân vào thế giới của anh, và trở thành một phần quan trọng trong thế giới đó.
Sau khi lên xe thì đi tìm chỗ của mình, vẫn giống như trước nhưng lần này bọn họ mua được 2 vé giường dưới, hai người nằm đối diện nhau như vậy tiện hơn rất nhiều.
Sau khi sắp xếp hành lý xong thì cả ba chuẩn bị đi ăn, bởi vì trước đó đã từng ăn đồ ăn ở toa nhà ăn xe lửa cho nên đây biến thành chỗ mà Kiều Minh yêu thích nhất.
Nhóc muốn ăn hết tất cả các món ở đây!
Sau khi gọi món ăn thì cả ba ngồi một bên vừa chờ đồ ăn vừa thưởng thức phong cảnh bên ngoài, cũng xem như là có phong vị.
Năm phút trôi qua, một phần thịt đông được bưng ra. Kiều Minh gấp chờ khóc nổi mà gắp một miếng, bên ngoài lành lạnh, bên trong thơm lừng, vừa giòn vừa mọng, nói chung là tuyết cú mèo.
“Ăn ngon! Mẹ mau ăn đi, ba ba mau ăn ~”
“Con ăn đi, ba mẹ tự ăn.” Cười cười, vuốt phần tóc che đôi mắt nai nhỏ sang một bên.
Ân, việc đầu tiên khi về nhà là cắt tóc cho con trai.
Bỗng nhiên phía sau có người kéo ghế, có hành khách ngồi xuống. Ban đầu hai vợ chồng Kiều Hoa không chú ý nhưng đến khi nghe giọng nói cất lên thì cả hai mới ngờ ngợ.
“Đồng chí cho tôi hỏi một chút, tất cả món ăn đều được viết trên đây sao?”
Người tiếp viên trên tàu mỉm cười, “Đúng vậy ạ.”
“Ở đây không có màn thầu hay cháo gì sao?” Người nam nhân hỏi.
Người nhân viên vẫn mỉm cười, “Xin lỗi ngài không có ạ.”
m thanh của vị khách nữ bên cạnh vang lên, chỉ là giọng nói rất nhỏ, “Hổ Tử, kia, kia thì chúng ta đừng ăn nữa. Trong túi em vẫn còn mấy cái bánh, em….”
Kiều Hoa theo bản năng quay đầu lại nhìn, tầm mắt dừng lại trên đôi vợ chồng nọ.
Ân? Kia không phải….
“Sơn Tùng, anh nhìn xem, đằng sau.”
Từ Sơn Tùng lúc này mới chú ý đến đôi vợ chồng, người chồng chính là vị quân nhân ở giường đối diện bọn họ lần trước. Hôm nay, anh ấy không mặt quân trang mà mặc một chiếc áo bông cũ, bên cạnh là đồng chí nữ tầm 24 - 25 tuổi, hai tay nắm chặt áo anh ấy.
Hai người cơ hồ là dán thành một khối, nữ đồng chí kia rất thiếu cảm giác an toàn, cô ấy hoảng loạn nhìn khắp nơi.
Người quân nhân nắm tay vợ, rối rắm một hồi, an ủi nói: “Chọn một món đi, không sao có, không tốn bao nhiêu tiền.”
Nhìn cách thức ở chung của hai người thì hẳn là vợ chồng. Đồng chí quân nhân lần trước còn ngồi gặm bánh bao ba bốn ngày, hiện tại mang vợ lại toa này ăn cơm hẳn anh ấy là một người rất yêu vợ.
Có vẻ như là hai người nhìn quá chuyên chú, cho nên người quân nhân cũng chú ý về phía vợ chồng Kiều Hoa. Thẳng cho đến khi thấy cậu nhóc đáng yêu bên cạnh cô, anh ấy mới kích động đứng dậy đi qua.
“Ai ~ Ai ~ Là hai người sao? Hai người khỏe không?”
“Thật đúng là anh sao!” Kiều Hoa cười cười chào hỏi lại với anh ấy.
Nếu không phải tự mình trải qua, Kiều Hoa cũng không dám tin trên đời có chuyện trùng hợp như vậy.
Người vợ của đồng chí quân nhân mờ mịt nhìn bọn họ, cô ấy khẩn trương nắm lấy tay chồng mình, “Hổ Tử…”
Trần Hổ giới thiệu với vợ mình, “Lần trước anh ngồi xe lửa về là đi vé giường nằm do quân khu mua, vé của anh nằm chung phòng với hai đồng chí này. Cũng là họ cho anh phần thịt kho tàu, hai người này là người tốt.”
Nghe thấy hai chữ người tốt, nữ đồng chí mới thả lỏng bản thân.
Đồng chí quân nhân vẫn treo trên khuôn mặt nụ cười, sau khi gọi khoai tây sợi xào thịt cùng hai chén cơm thì ngồi xuống bàn của mình.
“Đồng chí, không phải anh bảo xuất ngũ về quê trồng trọt sao? Anh quay lại đơn vị sao?” Kiều Hoa hỏi.
Trần Hổ khờ khạo gãi gãi khuôn mặt, lắc đầu, “Không phải, đã xuất ngũ rồi sao có thể quay lại. Chính là cùng người trong nhà xảy ra mâu thuẫn cho nên mang theo vợ quay về phương nam buôn bán cho qua ngày. Chúng tôi định đi Lang Khẩu, nơi đó có đồng đội cũ, cũng có thể giúp đỡ được ít nhiều.”
“Khá tốt, ở phương nam có rất nhiều cơ hội, làm buôn bán không tồi chút nào.” Kiều Hoa an ủi.
“Hai người cũng là về phương nam?” Anh ấy hỏi.
“ Ân. Chúng tôi định cư ở phía nam.” Kiều Hoa trả lời.
“Khá tốt, khá tốt.”
Hàn huyên một lát, đồ ăn bên bàn Kiều Hoa đã lên hết, cô chậm rãi thưởng thức, vừa ăn vừa ngắm cảnh đẹp.
Trần Hổ và vợ của mình ăn xong cơm tính toán quay về chỗ ngồi.
Mấy người chân trước chân xong đi về toa của mình, lúc này mới phát hiện ra Trần Hổ và vợ của anh ấy không ngồi giường năm mà mua vé ngồi cứng.
Ngẫm một chút là có thể hiểu được, lần trước vé giường nằm là do quân khu mua cho anh ất. Hiện tại đã xuất ngũ hoàn toàn, đương nhiên là không còn quan biết để mua vé giường nằm dễ dàng. Hơn nữa vé giường nằm cũng cao hơn, tình huống của bọn họ như vậy thì không thể trả một khoảng quá lớn được.