Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 285



Trên đường trở về, Kiều Hoa không khỏi cảm thán.

“Em phát hiện ra cuộc sống của chúng ta vẫn thoải mái hơn rất nhiều người.”

“Mẹ ơi, con cũng thoải mái, chúng ta đều sống tốt.” Kiều Minh nắm tay mẹ nhảy dựng lên.

Kiều Hoa gãi gãi cằm con trai, “Thoải mái thì tốt rồi, kiếm nhiều tiền như vậy chính là để Minh Minh nhà chúng ta được thoải mái.”

“Hì hì ~”

Nhéo nhéo tay cô, Từ Sơn Tùng lại nói: “Còn chưa đủ.”

Kiều Hoa bật cười, “Như thế nào lại chưa đủ?”

“Còn muốn mua nhà lớn cho em và Minh Minh. Muốn mua xe máy, có tiền thì đổi sang ô tô nhỏ, còn muốn dẫn hai mẹ con đi du lịch Tây Tạng, Tân Cương, nhiều nơi khác nữa! Nghe nói ở biên giới phong cảnh không tồi. Có điều kiện thì muốn dẫn em và Minh Minh đi nước ngoài, tuy rằng anh cũng chưa từng đi đến những chỗ này.”

“Oa ~ Anh còn có nhiều ý định như vậy?” Tha thứ cho Kiều Hoa bị lời của chồng mình làm cho kinh ngạc, “Em còn tưởng anh trừ bỏ kiếm tiền ra thì không thích thứ gì khác.”

Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ cười rộ lên, “Trước kia là như thế, hiện tại cảm thấy so với kiếm tiền còn có cái quan trọng hơn.”

“Là cái gì?”

Anh dùng trán mình đụng trán cô, thân mật cọ cọ hai cái, “Ở cùng hai mẹ con.”

Trong lòng Kiều Hoa ngọt một mảnh.

Trên xe lửa không có hoạt động giải trí nào nào khác, cũng may là ở An Thành có mua cho Kiều Minh quyển sách tuyển tập truyện dân gian nên có thể kể cho cậu nhóc 2, 3 câu chuyện. Chưa đến 8 giờ, Kiều Minh đã lăn ra ngủ.

Đem con trai đặt vào góc, đắp chăn cẩn thận, liền đi qua giường đối diện. Từ Sơn Tùng tự nhiên mà ôm bả vai cô, đem người kéo vào trong n.g.ự.c mình.

Trên xe lửa không phải là nơi để sinh hoạt vợ chồng cho nên hai người chỉ ngồi dựa sát vào nhau cùng nhau thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.

Đêm nay trăng thật tròn, bầu trời cũng vì vậy mà sáng hơn rất nhiều, lần trước đi còn chẳng thất được bầu trời bên ngoài.

Chỗ này vẫn là phương bắc nên vẫn có tuyết, tuy không có tuyết lớn nhưng tuyết vẫn bay tán loạn, có bông tuyết rơi trên cành cây vàng khô, có những bông tuyết lại về với đất. Không gian tiêu điều nhưng lại đẹp đến lại.

“Ngủ không được thì ngắm cảnh đêm một lát đi.”

“ Ân.”

Kiều Hoa nhẹ nhàng đem đầu dựa vào n.g.ự.c Từ Sơn Tùng, kết hôn 2 năm hành động thân mật như vậy đã sớm trở thành thói quen. Từ Sơn Tùng thả lỏng cơ bắp trên người cho cô dựa vào cho dễ chịu, bàn tay không quên vuốt v e khuôn mặt của cô.

Chỉ cúi đầu nhẹ là môi anh có thể chạm vào môi cô.

Kiều Hoa dựa vào chỗ xương sườn của anh cũng rất gần với trái tim anh.

Hai người rúc vào nhau cùng ngắm sao, bởi vì trời đã tối, cho nên những người lớn tuổi đã sớm không chịu nổi mà đi ngủ. Hai vợ chồng dựa vào nhau nhưng không nói gì đỡ làm phiền cho những hành khách khác. Nhìn nhìn, Từ Sơn Tùng bỗng nhiên che mắt cô lại.

“Làm sao vậy?” Kiều Hoa khó hiểu, cảm thấy vui vui trong lòng, khóe miệng không tự chủ mà giương lên.

Không được đáp lại, cô giơ tay ra phía trước sờ s0ạng, ngón tay vừa vặn trúng cằm anh, hình như là râu của anh vừa mới mọc lên.

Sờ sờ s0ạng soạng một hồi, bỗng chốc ngón tay bị anh cắn vào miệng, không thể động đậy.

Kiều Hoa bật cười, âm thanh lanh lảnh, bỗng nhiên Từ Sơn Tùng ở sau lưng cúi người xuống, hôn lên khuôn mặt của cô, rồi đem tay thả ra.

“Ngắm bầu trời đi.”

Kiều Hoa trợn mắt, nhìn ra khung cảnh bên ngoài, vô số ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm rực rỡ.

Xe lửa chạy một đường về hướng nam, thân xe rung lắc, chính vì vậy mà làm cho mọi người cảm thấy ngôi sao đang chạy theo mình.

Từ Sơn Tùng chỉ về một hướng, “Nhìn thấy không, bên đó chính là sao Bắc Đẩu.”

Nhìn theo ngón tay của anh, xác thật có những ngôi sao xếp thành hình theo quy luật.

“ Ân, em có thấy, làm sao vậy? Tự nhiên hôm nay lại muốn cho em thấy sao Bắc Đẩu vậy?”

Chẳng lẽ hôm nay là ngày gì đặc biệt sao? Xem sao Bắc Đẩu có ý nghĩa đặc biệt gì sao?

Hôn lên vành tai của cô, hơi nóng không ngừng phả vào tai cô, triền triền miên miên.

Anh hỏi, “Em không thấy ngắm sao là một chuyện nhàm chán hả?”

“ Ân….Đa phần thời gian là vậy, nhưng hôm nay lại không giống.” Nói xong xoay người lại vòng qua cổ anh, môi đỏ ịn lên má anh một nụ hôn, “Bởi vì hôm nay có anh bên cạnh a, có hai chúng ta cùng nhau ngắm sao, tuy rằng có chút nhàm chán, nhưng bởi vì có anh bên cạnh cho nên nó lại trở nên thú vị theo một cách khác.”

“Anh cũng cảm thấy như thế.” Vuốt v e phần ót của cô, Kiều Hoa thoải mái hừ hừ.

Trong xe không có đèn chỉ có thể mượn ánh trăng để nhìn rõ ngũ quan xinh đẹp của cô.

Đối mặt với nhau, anh nói: “Cho dù chỉ ngồi một chỗ không làm việc gì hay cùng nhau ngắm bình minh, ngắm hoàng hôn hay ngắm sao thì đối với anh nó đều tuyệt vời cả.”

Trời, đây là tên trai thẳng nhà cô sao? Sao nay chồng cô biết nói mấy lời âu yếm vậy?

“Kiều Hoa, anh thật sự rất yêu em.”

Như có gì đó vuột qua, phải, chính là cảm giác hạnh phúc.

Kiều Hoa ôm chặt lấy anh, tâm trạng đầy kích động.

“Hy vọng sau này chúng ta vẫn luôn như vậy.”

“Sẽ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.