Xe lửa đúng thời gian mà dừng chân tại Lê An, hai chân vừa mới chạm đất, phảng phất như gặp lại được ánh nắng của mặt trời.
Tháng hai ở phương nam ấm hơn phương bắc một chút, tuy vẫn cần phải mặc áo bông nhưng không cần phải bọc bản thân kín mít.
Ngoài nhà ga có rất nhiều xe ba bánh đang đứng chờ hành khách, Từ Sơn Tùng tùy ý kêu hai chiếc xe, một nhà ba người cùng nhau về phố Tử Uyển.
Đi xa nửa tháng, khi trở về, hàng xóm xung quanh đều thấy bọn họ như bảo bối nhỏ!
“Đi cả nửa tháng trời, ta thật sự nhớ bảo bối nhỏ của chúng ta!”
“Tới, tới đây! Để thím hôn một cái. Đi về bắc một chút mà khuôn mặt này cũng tròn thêm một vòng rồi, gió bắc không thể thổi nổi cháu luôn hả?”
“Nhìn thấy ông bà nội có vui không?”
Mọi người tụ tập lại một chỗ muốn cướp Kiều Minh để hôn hít, bồng bế.
Bị sự nhiệt tình của mọi người làm cho sợ hãi, Kiều Minh nhanh chóng trốn vào trong lòng n.g.ự.c của Kiều Hoa.
Bất đắc dĩ, Kiều Hoa nhanh chóng ngăn người lại, đem con trai ôm chặt, “Chị, chú, mọi người chờ một chút đã, tụi cháu về nhà thu dọn hành lý với rửa tay rửa chân một chút, đi đường cả ngày trên người toàn là bụi bặm.”
“Được, buổi chiều chúng tôi lại tới.” Mọi người lưu luyến rời đi.
Vào đến nhà dọn dẹp lại một lược, Từ Sơn Tùng xách theo một túi dồi trường cùng bánh trôi hấp nhân đậu qua nhà Lý Hồng Quân.
Nửa tháng nay của hàng đều giao cho anh ta, nói thế nào cũng nên cho người ta chút phúc lợi.
Thời điểm quay về nhà, Lý Hồng Quân cũng đi theo, người còn chưa tới nhưng đã nghe thấy giọng từ đầu ngõ, “Tiểu bảo bối ơi! Chú đến rồi đây! Chú nhớ cháu muốn c.h.ế.t đi được!”
Kiều Minh xoay người định trốn nhưng vẫn không kịp, cuối cùng cậu nhóc vẫn bị Lý Hồng Quân xách nách lên, ẵm quăng lên bầu trời hai cái, Kiều Minh bật cười khanh khách.
“Bảo bối tới đây hôn chú cái nào!”
Kiều Minh nghiêng đầu có gắng tránh né, Lý Hồng Quân chậc một tiếng, “Hôn một cái, cháu trốn cái gì!”
Cậu nhóc có chút không muốn nhưng Lý Hồng Quân quá nhiệt tình nên vẫn là không tình nguyện để anh ta hôn.
Sau khi hôn xong thì Kiều Minh giãy dụa đòi đi xuống, nhân lúc anh ta không chú ý thì nâng tay lên lau mặt, làm xong thì nhào vào trong lòng n.g.ự.c Kiều Hoa.
Xoa xoa khuôn mặt đỏ ửng của con trai Kiều Hoa suy tư cái gì đó.
Chờ đến khi hai nam nhân ở trong phòng khách bàn chuyện, Kiều Hoa đi vào phòng bếp nấu cơm.
Trong nồi đang hấp sáu cái bánh trôi nhân đậu, bởi vì hai bếp đều đang nấu cho nên cô rảnh rỗi không có gì làm đành ngồi một bên chờ.
Kiều Minh mặc áo bông mới định đi tìm Trần Cảnh Khang và mấy bạn nhỏ khác chơi, Kiều Hoa thấy thế, vẫy tay với cậu nhóc.
“Minh Minh, lại đây.” Cậu nhóc lập tức lộc cộc lộc cộc chạy vào lòng cô như chú chim sẻ nhỏ.
“Làm sao vậy mẹ?”
“Có chuyện muốn nói với con.” Kiều Hoa niết niết mặt con trai.
“Nói chuyện?” Kiều Minh hưng phấn nhảy dựng lên, “Mẹ định kể chuyện xưa cho con nghe sao?”
Kiều Hoa đầy bất lực, điểm một cái lên mũi con trai, “Đầu nhỏ chỉ có chuyện xưa thôi! Mẹ nói cho con chuyện hiện tại.”
“Cái gì là chuyện hiện tại vậy mẹ?” Nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy sự đơn thuần.
Aizzz, con trai cô quá đơn thuần cũng quá lương thiện, đôi khi đây không phải là một việc tốt.
“Vừa nãy chú Lý hôn con, có phải con không muốn chú ấy hôn đúng không?” Kiều Hoa thở dài hỏi.
Kiều Minh ngốc luôn, nhóc không biết vì sao mẹ lại đột nhiên hỏi chuyện này.
Gãi gãi khuôn mặt, mũi nhỏ hơi nhíu lại, lông mày cũng thế, cậu nhóc vò đầu bứt tai hệt như đang trả lời cho câu hỏi con thương ba hay thương mẹ hơn.
“Không sao cả, con cứ nói thật, mẹ không mắng con đâu.” Vừa nói vừa xoa xoa bả vai của con trai để giúp cậu nhóc thả lỏng.
“Kia, vì sao mẹ lại hỏi cái này?” Đứa nhỏ này cũng thật cơ linh.
“Con nói là được.”
Rối rắm nửa ngày, tựa hồ như đây là vấn đề khó mở miệng.
“Không sao đâu, nơi này chỉ có mẹ và con, con nói thật với mẹ người khác cũng không nghe được, mẹ sẽ không đi nói với người khác.”
Kiều Minh nhéo nhéo tay, tay nhỏ cứ bện vào nhau, băn khoăn nửa ngày, trong lúc Kiều Hoa đang đánh giá cậu nhóc thì cậu nhóc chậm rãi mở miệng.
“ Ân…Trừ bỏ mẹ và ba ba con không thích người khác hôn con.” Đừng nói là chú Lý, ngay cả ông bà ngoại, ông bà nội nhóc cũng không thích bị hôn lắm.
Lâu lâu thì nhóc có thể để cho dì hai hôn mình, vì trên người dì hai rất thơm, hơn nữa trong nhà này dì hai là người thứ ba mà nhóc thích.
“Vậy vì sao hôm nay con vẫn để cho chú Lý hôn con?” Kiều Hoa lại hỏi, âm thanh nhỏ nhẹ, không chút bức ép.
Bởi vì Kiều Hoa ngồi xổm cho nên cậu nhóc chậm rì rì vòng tay qua ôm cổ mẹ.
Giống như làm nũng, khuôn mặt nhỏ cọ cọ bên hõm vai của cô.
“Con, con….Bởi vì chú Lý là bạn của ba mẹ, chúng ta đều quen biết, cho nên con….Con vốn dĩ không định để cho chú hôn, chính là….”
Kiều Hoa xen vào hỏi, “Chính bởi vì chú Lý là bạn tốt của ba mẹ cho nên con mới đồng ý cho chú ấy hôn đúng không?”
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng nhóc cũng không nên lừa gạt mẹ.
Kiều Minh gật gật đầu, âm thanh rất nhỏ, “ Ân….”