Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 290



Tốt xấu gì trước đây Kiều Hoa cũng đã từng xem qua tranh của Phương Hữu Vi mấy lần, nhưng lần này cô thật sự rất kinh ngạc.

Phương Hữu Vi tiến bộ hơn rất nhiều, không phải chỉ tiến bộ 10% mà tiến bộ đến tầm 70, 80%.

Bởi vì trước đó đã có năng khiếu, sau này lại đi học từ tháng mười hai đến gần hết tháng một được thầy chỉ điểm cho nên cậu ấy như được khai thông kinh mạch, tiến bộ một cách nhanh chóng, kỹ năng vẽ cũng tốt hơn trông thấy.

“Không tồi a, tiến bộ rất nhiều.” Kiều Hoa nhận xét, cô không khỏi cảm thán, “Nếu phát huy bình thường, thi đại học hẳn là không có vấn đề.”

Đây không phải là an ủi mà thật sự Phương Hữu Vi có năng lực để làm việc này.

Cái này kêu là gì? Có công mài sắt có ngày nên kim!

“Vậy là em an tâm rồi.” Giống như lời khẳng định của Kiều Hoa còn có giá trị hơn lời khen của thầy.

“Chị Kiều Hoa, còn có cái này nữa, ngày trước chị cho em xem váy, em nhàn rỗi không có việc gì làm thì cũng tự vẽ một cái.” Cậu ấy đem quyển sổ đưa cho cô.

Trời, nhìn qua một lần mà đã có thể học một suy ra ba, hơn nữa kiểu dáng so với váy của cô còn sáng tạo hơn, tinh xảo hơn.

“Em….Cái này không tồi đâu, hơn nữa còn cải tiến, so với chị càng đặc sắc hơn. Em…..” Nói xong, đánh giá Phương Hữu Vi một vòng, Kiều Hoa bật cười, “Em nên thường xuyên đi mua quần áo với bạn gái lắm đúng không?”

Phương Hữu Vi liền đỏ ửng mặt, “Không……..Không có đâu chị, chính là cảm thấy đẹp nên vẽ.”

Không dám ở lại nữa, cậu ấy xoay đầu bỏ chạy, “Chị Kiều Hoa, nếu chị thích thì lấy đi em đi về đây.”

“Aizzz ~” Kiều Hoa kêu người lại, “Nhưng đây là tác phẩm của em, nếu chị làm ra, cũng nên chia tiền với em!”

Phương Hữu Vi sợ hãi xua tay, “Không cần không cần, em chỉ vẽ đại, chị cứ lấy làm đi em không nhận tiền.”

Hơn nữa nếu bức vẽ của mình có thể trở thành quần áo thật, kia, cũng là một sự kiêu ngạo đi, cho dù không có tiền nhưng vẫn cảm thấy có giá trị.

“Được, chị cứ nhận lấy trước, nếu làm ra có thể bán được nói không chừng có thể giúp em kiếm thêm một khoảng thu nhập.”

Để trong tay Phương Hữu Vi thì sẽ không phát huy ra tác dụng không bằng cô đem về làm ra thành phẩm bán được giá tốt.

“Lại là Phương Hữu Vi?” Nhìn thấy thân ảnh vợ mình đi vào phòng ngủ, Từ Sơn Tùng nhíu chặt mày.

“Đúng vậy, anh xem.” Cô tùy tiện đưa bản vẽ qua cho anh.

Cẩn thận nhận lấy, Từ Sơn Tùng nhướng mày, kinh ngạc hỏi, “Em vẽ khi nào vậy?”

“Không phải em vẽ mà là Phương Hữu Vi.”

“Phương Hữu Vi?”

“ Ân.”

“Cậu ấy nghe em nói đi học vẽ tranh, mới có mấy tháng mà đã vẽ tốt như vậy?” Tuy rằng Từ Sơn Tùng không có tế bào nghệ thuật nhưng anh vẫn có khiếm thẩm mỹ.

Tuy nhìn không ra trình độ của Phương Hữu Vi nhưng vẫn có thể nhìn được đẹp xấu. ‘Cậu ấy đi tập huấn vào tháng trước nhưng từ nhỏ đã thích vẽ tranh, tự học đã vẽ đẹp rồi, bây giờ lại có người chỉ điểm nên càng tiến bộ hơn.”

“Kia, tranh cậu ấy vẽ đưa em làm gì?” Từ Sơn Tùng khó hiểu.

“Cậu ấy đưa qua nói nếu em thích có thể làm thành váy để bán, còn không thu tiền bản quyền nữa.”

“Tiền bản quyền? Đó là tiền gì?”

“Không thu tiền bản quyền đại khái chính là đưa ý tưởng miễn phí cho chúng ta!” Kiều Hoa nhướng mày nhìn anh.

Cười một chút, Từ Sơn Tùng đặt bản thiết kế xuống, “Nhàn rỗi không có việc gì.”

Ngữ khí cứ kỳ quái.

Kiều Hoa cười, bôi xong son dưỡng liền trèo lên giường, ôm cổ anh, “Anh mới là rảnh rỗi không có việc gì làm. Phương Hữu Vi rất tốt nha, còn vẽ váy đẹp tặng miễn phí cho em. Ngày mai em sẽ làm thử, nhất định cái váy này sẽ rất đẹp.”

Từ Sơn Tùng trụ nách cô đem người nâng lên một chút, hai người đối mặt nhau, hôn lên môi cô dính một miệng son dưỡng.

Li3m li3m, rất thơm.

“Mấy bản vẽ của em sao em không làm?”

“Gấp cái gì, mấy cái đó cứ từ từ.” Bây giờ chưa phải là mùa hè, không cần vội.

“Vậy em vội làm váy của cậu ấy làm gì?” Từ Sơn Tùng hỏi lại, ngữ khí không hề tốt.

“Ách….” Kiều Hoa không rõ vì sao anh lại đen mặt, “Chính là cảm thấy…Vẽ rất tốt, rất đáng mong đợi.”

Dứt lời, Từ Sơn Tùng ghen, cắn môi cô, “Có gì mà mong đợi, cũng là một cái váy.”

Kiều Hoa ngửa cổ ra sau, Từ Sơn Tùng trụ ót cô, kéo người lại gần để hôn. Kiều Minh ở trên giường nhỏ nhìn đến ngây người.

“Ba ba….”

Cơ thể hai người cứng đờ, Từ Sơn Tùng buông Kiều Hoa ra, che miệng, “Khụ khụ, Minh Minh còn chưa ngủ à?”

“Con chuẩn bị ngủ rồi, con chuẩn bị nhắm mắt lại.” Kiều Minh chớp chớp mắt, “Sau đó liền thấy ba ba, ân…hôn mẹ.”

“Khụ ~” Kiều Hoa nhịn không được nữa.

“Mẹ cũng muốn hôn con, có được không?” Kiều Hoa hỏi con trai.

“Con muốn!” Cậu nhóc nhấc tay lên tỏ vẻ muốn ôm.

Xuống giường, cúi người hôn con trai, còn không quên tặng cho Kiều Minh một cái ôm nồng thắm, “Được rồi ngủ thôi, hôn xong có thể ngủ chưa?”

“Có thể rồi mẹ.”

“Ngủ đi, mẹ tắt đèn nha?”

“Dạ…..Mẹ ngủ ngon.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.