Tắt đèn, dỗ con trai thêm năm phút nữa.
Nam nhân chờ đã lâu, Từ Sơn Tùng thuần thục đem người ôm vào lòng.
Chôn mặt vào hõm vai của cô như chú cún con nhỏ.
“Đừng cắn, đừng có lại vết ở cổ, sáng mai em còn phải đi ra ngoài!”
“Không sao cả, mang theo khăn quàng cổ mọi người sẽ không thấy.” Anh vẫn không buông ra, giọng nói cũng không rõ ràng.
“Anh cút đi.” Kiều Hoa tức giận đẩy Từ Sơn Tùng ra, “Em không mang khăn quàng cổ đầu, anh không được cắn.”
Cười khẽ, anh hạ thấp giọng dụ dỗ, “Vậy anh đổi sang chỗ khác.”
“Cút đi….” Đến sức lức để nói chuyện Kiều Hoa còn không có, “Em đang hoài nghi anh có phải là hồ ly tinh biến hình không?”
“ Ân? Vì sao lại nói như vậy?” Từ Sơn Tùng ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi.
“Mỗi lần làm chuyện này anh đều cắn với hút em, không phải hồ ly tinh thì là gì? Anh hút xong em liền không còn một chút sức lực nào. Một chút tinh lực cũng không còn!”
Từ Sơn Tùng bị vợ nhỏ chọc cho bậc cười, thừa nhận, “Kia, vậy thì anh chính là hồ ly…..tinh.”
Hiện tại, mỗi ngày anh đều cùng cô vợ nhỏ của mình làm vài chuyện vui vẻ.
Ánh trăng đêm nay sáng rực, ánh trăng xuyên qua bức màn, chiếu những tia sáng qua khe hở, vừa lúc dừng trên khuôn mặt của Kiều Hoa.
Ánh trăng chia mặt cô thành hai nửa, một nửa xinh đẹp tựa như thiên thần nhỏ bé, nửa kia thì ma mị khiến người khai muốn thăm dò. Cặp mắt kia trong veo nhưng lại cực kỳ mị lực.
Cô thật sự rất xinh đẹp.
Ánh mắt nam nhân dần đỏ lên, cánh tay thon dài càng ôm cô chặt hơn, than nhẹ.
“Kiều Hoa………:
Ban đêm, bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong phòng lại hừng hực. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm mất ngủ của những vì sao.
=============
Sáng hôm sau, khó có dịp mà Từ Sơn Tùng dậy lúc 8 giờ rưỡi. Không biết con trai đã tỉnh dậy lúc nào, Kiều Minh chui đầu qua bức màn, cậu nhóc đang dủi đ.í.t bên cửa sổ để xem phong cảnh bên ngoài.
Kiều Hoa ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh dậy. Cả người cô đều ê ẩm, eo đau, chân mỏi căn bản là không muốn động đậy chứ đừng nói đến việc làm quần áo mà Phương Hữu Vi thiết kế.
Sau khi kiểm tra xem hôm nay có việc gì quan trọng phải làm không thì Kiều Hoa ăn sáng thu thập bản thân rồi đi sang nhà chị hai thăm cháu trai nhỏ.
“Đi, Minh Minh, mẹ dẫn con qua nhà dì hai thăm tiểu Bảo Bảo.”
Cậu nhóc Kiều Minh hưng phấn đội mũ gấu trúc, bận áo bông thật dày, chạy như bay về phía cô, “Yeahhh ~ Đi thăm dì hai! Con nhớ dì hai, cũng nhớ tiểu Bảo Bảo ~ Có phải tiểu Bảo Bảo đã lớn rồi đúng không mẹ?”
Kiều Hoa cười ra tiếng, “Còn chưa được một tháng đâu, phỏng chừng vẫn còn rất nhỏ.” Kiều Yên ở nhà chồng được Viên Giang Hà hầu hạ tỉ mỉ cho nên khuôn mặt chị ngày càng hồng hào, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy chị tròn hơn một vòng.
Thời điểm Kiều Hoa đi ngang nhà vừa lúc Kiều Yên đang uống canh gà do mẹ chồng nấu, hầm gà cả ngày chỉ lấy ra một chút thịt. Tuy rằng không ăn gà nhiều nhưng thật sự rất bổ, có khi bổ đến mức “chảy m.á.u mũi”.
Uống một hai ngày con được, uống một tháng trời, thật sự là không thể nuốt nổi!
“Ngày mai uống canh cá, còn có gặm móng heo…..Trời ơi, nghĩ thôi là chị đã cảm thấy ớn lạnh rồi…”
Kiều Hoa cũng khó chịu, ăn uống kiểu này có thể trầm cảm thiệt đó!
Vừa nói xong, mẹ Viên Giang Hà đi vào nhà, Kiều Hoa chỉ có thể cười cười, “Người ta còn không có loại đãi ngộ này đâu, đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”
Thời buổi này muốn ăn nhiều thịt hơn một chút là đã phải suy nghĩ đắn đo rất nhiều, Kiều Yên xác thật là “đang có phúc mà không biết hưởng.”
“Ai muốn hưởng thì hưởng đi.”Kiều Yên nhỏ giọng lầu bầu.
Ở cữ một tháng nay, Kiều Yên nằm đến người mỏi eo đau.
Tiểu Bảo Bảo nằm trong n.g.ự.c mẹ ngủ trưa, thằng bé tròn hơn rất nhiều, cũng nở ra không ít, không còn bộ dạng giống con khỉ nhỏ nữa, bây giờ đã có thể nhìn ra thằng bé giống ai rồi. Nhìn trông rất đáng yêu.
“Dì, cháu có thể hôn em không?” Không một ai có thể cưỡng lại được cục bột đáng yêu này nha.
“Cháu hôn đi, về sau tốt nhất là thằng bé có thể đáng yêu được như cháu.”
Bẹp một cái, Kiều Minh đặt một nụ hôn cực nhẹ trên khuôn mặt của Tiểu Bảo Bảo. Chỉ là hôn một cái thôi nhưng bạn nhỏ Kiều Minh của chúng ta lại kích động đến mức khoa tay múa chân!
Trong thời gian ở cữ, Kiều Yên bị mẹ chồng quản rất nghiêm, mỗi ngày trừ việc nằm trên giường xem báo thì cũng chẳng thể làm cái gì khác.
Kiều Hoa nói chuyện đông tây nam bắc cho chị nghe, trong lúc vô ý, nhìn thấy chồng báo cũ trên đầu giường.
Trên mặt báo là tin tức về tiệc Xuân Vãn cuối năm.
Trên báo có hình ảnh, đó là hình của nhân viên trong đêm Xuân Vãn, tuy là ảnh trắng đen nhưng vẫn có thể thấy được rõ quần áo của mỗi người.
Ảnh không lớn, nhưng Kiều Hoa lại chú ý đến hai nữ đồng chí, một người là MC, kêu là Lữ Tĩnh, tướng mạo thanh nhã, rất phù hợp với thẩm mỹ thời này.
Một người khác là nữ ca sĩ, cô ấy tên Là Mã Lan, khuôn mặt nộn nộn của cô ấy thật sự có thể nhéo ra nước.
Có ý tưởng chợt lóe lên!
“Chị, chị còn cần báo này nữa không?”
“Mấy cái này chị đều xem rồi, sao vậy, em thích sao? Thích thì cầm đi mà xem.”
“Được.” Kiều Hoa vui vẻ bỏ tờ báo vào túi, không đến giây sau cô liền đứng lên, “Chị, không nói chuyện nữa, lần sau lại đến thăm chị. Em về nhà có việc.”
“Ai ~ Mới tới bao lâu mà đã đi rồi, sao vội thế?” Kiều Yên lưu luyến không thôi.
Kiều Hoa vẫy vẫy tay với chị ấy. “Lần sau em lại đến!”
“Dì ~ Lần sau gặp lại ~”