Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 296



Bước sang tháng tư, cây ngô đồng cũng đã đ.â.m chồi non, những nhánh non mới nhú đã sớm vươn mình phát triển.

Gần đầy, ngày nào cũng truyền đến tin tức tốt, bộ sưu tập Xuân Vãn bán cực kỳ chạy!

Ngày đầu tiên bởi vì hàng tồn kho không đủ cho nên kiếm được hơn trăm đồng tiền. Ngày hôm sau thì mới miễn cưỡng đủ thì bán được hai trăm bảy hai trăm tám đồng.

Ngày thứ tư hàng tồn bắt đầu nhiều, lại nhờ vào sự tuyên truyền của các đồng chí nữ mà hai mẫu áo này càng nổi hơn. Hai nam nhân bán một ngày bận rộn kiếm được 455 đồng tiền lời!

Bộ sưu tập Xuân Vãn càng lúc càng nổi, đến ngày thứ mười hai thì mới dần có dấu hiệu hạ nhiệt, nhưng tiền lời mỗi ngày đều ổn định tầm hơn 100 đồng.

Dựa theo tình huống này, chỉ mới một tháng mà kiếm được 5000 đồng!

Được lắm, đếm tiền đến mức rút gân tay.

Càng kiếm được nhiều tiền thì càng bị nghiện, không chỉ có hai nam nhân ở phố Bạch Vân, Kiều Hoa bên này cũng không nhàn rỗi.

Hiện tại, mỗi ngày cô đều trang điểm bận áo sơ mi hồng hoặc váy hồng nhạt đi ra đường.

Bây giờ là cuối xuân, trời vẫn còn rét, nếu chỉ bận một chiếc đầm thì không thể nào mặc nổi, chính vì vậy mà Kiều Hoa còn cẩn thận bận thêm một áo giữ nhiệt mỏng bên trong, bên ngoài thì phối với áo khoác, còn mang vớ trắng đi đôi giày da.

Sau khi lên đồ cho bản thân thì cô sẽ ra ngoài mua đồ ăn, mang con trai đi dạo công viên, lâu lâu thì đi cửa hàng bách hóa dạo một vòng.

Tỉ lệ quay đầu lại của mọi người là 100%, mỗi lần ra đường đều có mấy nữ đồng chí hỏi cô áo này mua ở đâu, ngay cả người bán hàng kiêu căng ở cửa hàng bách hóa cũng phải tươi cười hỏi cô váy này mua chỗ nào.

Kiều Hoa mặt không gợn sóng, chỉ hơi mỉm cười, nhưng trong lòng lại vui vẻ rạo rực, “Đây là áo giống nữ MC trong tiết mục Xuân Vãn bận đó, mấy người không biết a? Cửa hàng đầu phố Bạch Vân bán mẫu này rất chạy. Cô chỉ cần tới cửa hàng bán quần áo đầu phố Bạch Vân là mua được, áo khoác hay váy tôi đều mua ở đó.”

Cuối cùng còn không quên bồi thêm một câu, “Chính là cửa hàng có hai ông chủ cao ráo đẹp trai đó.”

Có như vậy thì mới không đi lầm.

Trừ bỏ đi quảng cáo bằng cách đi dạo thì ở phố Tử Uyên cũng không hề nhàn rỗi.

Mọi người ở đại tạp viện đều biết Kiều Hoa bán quần áo, không cần phải đi tới phố Bạch Vân mới mua được, chỉ cần qua nhà cô là có thể mua đồ. Hơn nữa, mấy đồng chí nữ giúp Kiều Hoa làm áo và váy Xuân Vãn đều được mua với giá rẻ hơn 50% so với thị trường.

Không thể bán mắc hơn, rốt cuộc còn phải nhờ người ta giúp mình làm việc, có thể gọi đây là “tiền trà nước”, cũng có thể gọi là “phúc lợi của công nhân”

Biện pháp này áp dụng rất tốt, không chỉ làm cho mọi người cảm thấy mình chiếm lời, mà còn làm cho mọi người tình nguyện quảng cáo giùm cô, giúp giới thiệu quần áo cho Kiều Hoa.

Chỉ cần là khách do “công nhân” giới thiệu Kiều Hoa đều sẽ giảm 30%.

Hoạt động này đưa vào hoạt động, Kiều Hoa kiếm được thêm một khoản!

Tiền cuồn cuộn vào, Kiều Hoa mơ hồ cảm thấy mình không còn là “thợ may” mà giống như “kế toán” hơn.

Sau khi tổng kết tiền lời ở phố Bạch Vân và ở đại tạp viện, tổng cộng kiếm được hơn 6000 đồng!

Buổi tối, sau khi đếm tiền xong, Kiều Hoa kích động không ngừng. Cô vui đến nỗi mà kéo Từ Sơn Tùng nhảy một điệu Waltz.

“Dựa theo tình hình này, chúng ta có thể khuếch trương được rồi đó. Có phải chúng ta có thể mở một công xưởng nhỏ thuộc về mình rồi đúng không?”

Không thể không nói, Kiều Hoa thật sự là một nữ nhân gan dạ.

“Nhà máy nhỏ? Là xưởng nhỏ đúng không?” Từ Sơn Tùng sửa lại cho đúng.

Một vạn là có thể mở nhà xưởng, nói chi là đến mười vạn.

Nói đến tiểu xưởng, Kiều Hoa chợt nhớ đến Tôn Tuần bị b.ắ.n c.h.ế.t vào năm ngoái. Hắn ta bị xử tử cũng là vì tự ý mở xưởng nhỏ không đúng quy định.

Tuy rằng nguyên nhân chủ yếu là do hắn ta đầu cơ trục lợi, nhưng mà…..

Nhớ đến kết cục của Tôn Tuần, nháy mắt ý định của Kiều Hoa liền dập tắt.

“Từ từ đã, nhìn tình huống đại khái đi. Cho dù muốn mở xưởng nhỏ cũng không nên mở vào năm nay. Hiện tại mục tiêu của em chính là nhà ở, khi nào có nhà rồi thì chúng ta lại tính tiếp!”

Nhà nước còn quản chặt ít nhất ba năm nữa, trước tiên an phận một chút, không cần vội. Đầu thập niên 90 làm ăn vẫn còn kịp, bây giờ chỉ mới năm 84 không cần nôn nóng.

“Sẽ có, tất cả đều sẽ có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.