Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 302



Tháng tư nhiệt độ ấm vừa, rất thích hợp để phơi nắng, không quá ấm cũng không quá nóng.

Nhắm mắt dưỡng thân, nằm trong chốc lát, lúc chuẩn bị ngủ thì bỗng nhiên nắng vàng trước mắt bỗng biến mất, thay vào đó là bóng hình của ai đó.

Lý Hồng Quân còn tưởng đó là Từ Sơn Tùng, cho nên không thèm mở mắt, lẩm bẩm nói: “Sơn Tùng, cậu tránh ra một chút đừng có chắn ánh sáng.”

Qua bốn năm giây, người trước mặt cũng không có phản ứng, Lý Hồng Quân tiếp tục nói: “Sơn Tùng, đừng làm…..”

Mở mắt ra theo bản năng, đột ngột bừng tỉnh, “Ai da, mẹ ơi, công, đồng chí công an?”

Vừa nãy nhắm mắt còn tưởng là Từ Sơn Tùng chắn trước mặt, nhưng vừa mở mắt ra lại là đồng chí bận quân phục công an. Sao lại có cảnh sát ở đây?

Lý Hồng Quân hoàn toàn tỉnh ngủ, anh ta nhanh chóng từ trên ghế bò dậy.

“Đồng chí công an, đồng chí, sao đồng chí lại qua đây?” Trong đầu lập tức ngẫm nghĩ xem gần đây mình có làm chuyện gì hay không? Hình như là anh ta không có làm gì phạm pháp a!

Nghe tiếng động, Từ Sơn Tùng đang sắp xếp quần áo xoay người lại, lúc này anh mới chú ý đến tình huống bên ngoài.

“Không có gì, cậu là ông chủ ở đây sao?” Đồng chí công an lùn hơn câu mày hỏi, sắc mặt không tốt lắm.

“Ách….Là, xem như là vậy đi, nga, tôi là chủ cửa hàng này.”

“Tôi hỏi cậu, cửa hàng nhà các cậu bán quần áo thủ đô sao?” Đồng chí công an cao hơn lại hỏi.

Hỏi chuyện này làm cái gì?

Trong lòng Lý Hồng Quân chấn động, “A? Thủ…Thủ đô, tôi, cửa hàng chúng tôi….Ách, giống như…..Cũng không phải vậy, chính là……”

Bộ dạng lắp bắp, nghiễm nhiên là bị dọa cho sợ.

Từ Sơn Tùng nhíu mày, đi lên trước, còn chưa kịp mở miệng, ông chủ cửa hàng bán trà bên cạnh đã thấy tình huống bên này nên mở miệng trước.

“Đồng chí công an, chính là cửa hàng bọn họ bán quần áo thủ đô! Mỗi ngày bọn họ đều giống trống khua chiêng quảng bá! Tôi nghe mà đau cả cái đầu!”

Lý Hồng Quân hung hăng liếc xéo người bán trà, đang định nói gì đó, thì thấy hai mắt đồng chí công an sáng rực lên, trực tiếp đem người đi.

“Theo chúng tôi đi một chuyến.”

“Ai ~ Làm gì làm gì làm gì? Tôi tôi tôi, tôi phạm phải tội gì?” Bị hai vị cảnh sát mang đi, Lý Hồng Quân thật sự là hoảng, yếu ớt gọi: “Sơn Tùng ~ Sơn Tùng ~”

Thời buổi này, bị công an dẫn đi cho dù có tội hay không có tội thì đều bị dọa sợ cả. Hiến nhiên là Lý Hồng Quân cũng không ngoại lệ!

Từ Sơn Tùng rất nhanh đã phản ứng lại, ba bước thành hai đem người ngăn lại, “Đồng chí công an, xin hỏi, người này phạm tội gì sao?”

Hai người công an dùng ánh mắt sắc bén quét người Từ Sơn Tùng một lượt, khô khốc hỏi: “Cậu cũng là đồng lõa?” “Đồng lõa? Chúng tôi là cùng nhau buôn bán…..” Từ Sơn Tùng nôn nóng nói.

Hai người công an liếc nhìn nhau, hừ lạnh: “Được, nếu là đồng lõa thì cũng nhau đi lên đồn công an.”

Từ Sơn Tùng: “???”

Vì thế Từ Sơn Tùng cũng bị mang đi.

“Ai ai ai ~ Làm cái gì vậy? Đồng chí công an, hai chúng tôi là công dân a! Còn là công dân tốt!”

“Không phải, chúng tôi chỉ bán quần áo thôi, chúng tôi có làm gì sai?”

“Đồng chí công an, các người nói cho chúng tôi biết đi, rốt cuộc là tôi phạm tội gì?”

“Tôi bị oan uổng a ~”

“Câm miệng.” Rốt cuộc, người công an thấp hơn không chịu nổi nữa dùng con mắt hình viên đạn liếc xéo Lý Hồng Quân, không kiên nhẫn nói, “Còn ồn ào nữa tôi nhốt cậu vào đồn!”

Lý Hồng Quân: “............”

Vâng vâng dạ dạ, không dám hé răng nửa lời.

Phố Bạch Vân bên này nổ tung rồi!

Mấy chủ cửa hàng không thèm quan tâm đ ến chuyện buôn bán nữa, mạnh ai nấy lo chạy đến chỗ cửa hàng Từ Sơn Tùng ăn dưa. Cũng may bây giờ là ba giờ rưỡi, đang là giờ làm việc cho nên cũng không có nhiều khách.

“Này, hai người họ bị tội gì vậy?”

“Chẳng lẽ có ai nhìn không nổi cảnh bọn họ kiếm được nhiều hơn nên báo công an sao?”

“Báo tội gì? Đầu cơ trục lợi sao? Kia chẳng phải là chúng ta cũng sẽ bị tội giống vậy sao?”

“Chắc là không phải tội đó, tôi nghĩ là tên tiểu tử kia trộm cắp gì đó nên bị bắt.”

“Đáng đời! Tôi đã sớm ngứa mắt cậu ta rồi, bị bắt cũng tốt, chúng ta yên tĩnh được mấy ngày.”

Du Phồn cũng chú ý đến động tĩnh bên này, nhưng vẫn bị chậm một bước. Cô ấy trơ mắt nhìn Lý Hồng Quân bị công dẫn đi. Sau khi hỏi ông chủ bên cạnh thì mới rõ được ngọn nguồn.

Nhớ mang máng Lý Hồng Quân từng nói anh ta ở đại tạp viện của phố Tử Uyên, hai người này kết hợp với nhau làm ăn buôn bán, hẳn là ở cùng một chỗ đi?

Không quản được nhiều như vậy!

Lấy ra hai đồng, nhờ ông chủ bán tất đối diện canh giùm của hàng cho Từ Sơn Tùng, Du Phồn cưỡi lên xe đạp, rất nhanh liền mất hút.

“Trương Vĩ Cường! Giúp tôi nhìn cửa hàng một chút, tôi có việc phải ra ngoài!”

“Ai ~ Đi chỗ nào a! Con mẹ nó, cô nhanh lên, ông đây còn phải làm ăn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.