Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 305



Sau một giờ thẩm vấn, khẩu cung của Lý Hồng Quân trước sau vẫn chỉ dừng ở việc “tuyên truyền sai sự thật” còn tội trộm cướp gì đó cả hai đều không thừa nhận.

“Cốc cốc ~” Bỗng nhiên cửa phòng thẩm vấn bị người gõ, từ ngoài đi vào một nữ đồng chí công an.

Liếc liếc hai “phạm nhân”, thu hồi ánh mắt, nói với Mã Quốc Lương: “Công an mã, cảnh sát trường tới nói chuyện về vụ xưởng quần áo.”

“Được, kia, công anh Trương, ngài giúp cháu thẩm vấn vụ này, cháu đi qua kia tiếp người.” Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

Bước vội ra khỏi phòng thẩm vấn, vô tình anh ta trạm mặt hai nữ nhân đứng bên ngoài.

Hai bên đều vội vàng cho nên không cẩn thận đụng phải nhau. Kiều Hoa nói xin lỗi, sau khi thấy cách mặc đồ của Mã Quốc Lương thì vội vàng kéo người lại:

“Chào đồng chí công an, tôi là người nhà của Từ Sơn Tùng, chồng của tôi bị dẫn lên đồn, xin hỏi giờ anh ấy đang ở đâu vậy, có thông báo bị bắt cụ thể không?”

Nữ nhân trước mặt Mã Quốc Lương lớn lên xinh đẹp đến khó tin, lúc này bởi vì nôn nóng mà đầu đầy mồ hôi, bên người con dẫn theo một nhóc con khóc đến đỏ mắt, bên cạnh thì là một nữ nhân khác mặc đồ rất cá tính.

“Người nhà? Ai là người nhà? Bị tội gì mà bị bắt?” Mã Quốc Lương đứng thẳng người, hỏi.

“Chính là trước đó không lâu thì bị dẫn tới đồn, là hai đồng chí nam bán quần áo tại cửa hàng ở phố Bạch Vân.” Du Phồn nhắc nhở.

Kia, chẳng phải là hai người nam nhân anh ta vừa mới phỏng vấn qua sao? Mã Quốc Lương bừng tỉnh ngộ, ánh mắt dần tối lại.

“Chúng tôi còn chưa thông báo với người nhà hai người đó, làm sao mà hai người biết được?” Bộ mặt anh ta rất lạnh lùng, bộ dạng giống như nếu hai người Du Phồn và Kiều Hoa mà không đưa ra lời giải thích hợp lý thì anh ta cũng sẽ đem hai người bắt luôn.

Du Phồn nhanh chóng giải thích: “Tôi cũng bày bán quần áo ở phố Bạch Vân, hai người bên trong là bạn của tôi. Khi nảy xảy ra chuyện, tôi thấy thì nhanh chóng chạy về báo cho vợ….”

Ánh mắt Mã Quốc Lương như đèn pha quét trên người hai nữ nhân, sắc mặt không tốt, “Tình huống hai người bên kia vẫn chưa rõ lắm, trước tiên hai người ở đây chờ thêm một lát.”

Nói xong liền đi, nhưng Kiều Hoa làm sao dễ dàng để cho người đi như vậy, cô nhanh chóng đem người ngăn lại: “Đồng chí, xin hỏi chồng tôi phạm tội gì? Có tiện nói không ạ?”

Mã Quốc Lương đang vội vàng đi gặp người nên không có ý định lãng phí thời gian trả lời Kiều Hoa, lại thấy bộ dạng vội vàng của cô, bên cạnh còn có Kiều Minh đang không ngừng khóc.

Nhớ tới con gái của mình, bỗng nhiên anh ta mềm lòng, nhẫn nại trả lời câu hỏi của Kiều Hoa, “Hai người đó bị tình nghi liên quan đến việc trộm cắp.”

“A?” Hai nữ nhân nhìn mặt nhau, trái tim Kiều Hoa lộp bộp một tiếng, “Này…..Không có khả năng đi, nhà chúng tôi không thiếu tiền đến mức đó a….Đồng chí, ngài xác định ngài không phải bắt lầm sao?”

“Không phải bắt lầm, tình huống hai người này vẫn chưa rõ, chờ điều tra kỹ mới biết được.” “Kia, ngài có thể nói cho tôi biết trộm thứ gì được không?”

“Gần đây ở thủ đô có người trộm quần áo và vải dệt cao cấp với số lượng lớn đưa về Lê An. Chúng tôi hoài nghi chồng cô và người tác chính là người đó, nhưng tình huống hiện tại còn chưa rõ. Nếu hai người đó không phạm tội thì chúng tôi cũng sẽ không oan uổng người tốt đâu.”

Nói xong liền rời đi, lần này thật sự là đi, Kiều Hoa muốn ngăn cũng không ngăn đi.

Anh ta đi thật dứt khoát, Kiều Minh thì lại khóc thành một dòng sông.

Cậu nhóc ôm chặt lấy đùi Kiều Hoa, khóc đến tâm tê phế liệt, “Mẹ…Ô ô…..Mẹ ơi, ba ba không phải ăn trộm, không phải mà.”

Ba ba của nhóc là người tốt a, ba ba trong lòng nhóc vĩnh viễn là tồn tại vĩ đại nhất, là một người quang minh chính đại, sao ba ba nhóc có thể ăn trộm được, không có khả năng này, ô ô ô ~

Kiều Hoa đau lòng muốn chết, cô ôm con trai lên hôn hôn để an ủi, “Con đừng khóc đừng khóc, hẳn là chú công an lầm thôi, ba ba không phải là ăn trộm, cũng không lấy cắp, là bọn họ hiểu lầm.”

Kiều Minh dùng tay nhỏ lau lau nước mắt trên mặt, khụt khịt hỏi: “Kia, khi nào chú công an sẽ trả lại trong sạch cho ba ba…..”

Cái từ “trong sạch” là Kiều Minh học được từ trên ti vi, bây giờ cậu nhóc dùng ở đây thì thật sự vi diệu.

Kiều Hoa yêu thương vuốt vuốt tóc con trai, móc khăn tay ra lau nước mắt cho Kiều Minh, “Nhanh thôi, trước tiên chúng ta ở đây chờ, đừng nóng vội.”

Rõ ràng là cô vội muốn chết, còn phải an ủi con trai đừng nóng vội, đúng là làm mẹ rồi thì áp lực trên vai rất lớn.

Mã Quốc Lương sau khi nhận lệnh của cấp trên thì đi tới cửa hàng quần áo của Từ Sơn Tùng kiểm tra toàn bộ quần áo, sau khi xác nhận cửa hàng của Từ Sơn Tùng không có quần áo hay vải bị trộm thì lại đi qua kiểm tra các cửa hàng bán quần áo khác.

Cuối cùng, Mã Quốc Lương “toàn thắng trở về”, anh ta đem toàn bộ chủ cửa hàng rao bán là “quần áo thủ đô” bắt trở về, hơn nữa số lượng này còn không ít, tổng cộng có tám người.

Một đường trở về cứ ầm ĩ không ngừng.

“Đồng chí công an, quần áo của chúng tôi đều lấy từng xưởng quần áo chính quy, tuyệt đối không phải là hàng thủ đô! Tôi đảm bảo, tôi thề! Tôi nói dối tôi liền bị thiên lôi đánh chết!”

“Đúng vậy nha, nhà tôi cũng không lấy quần áo từ thủ đô, đây là hiểm lầm!”

“Nhà tôi cũng vậy, đây là tôi miệng tiền nói bừa!”

“Tôi không bao giờ nói bừa nữa đâu, đều là do miệng thúi này! Miệng thúi!”

Sau đó liền nghe được âm thanh bạch bạch vả miệng vang lên, xuống tay thật là mạnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.