Không biết nhớ tới cái gì, sắc mặt Du Phồn đột nhiên trầm xuống.
Thấy cô ấy không nói chuyện, Lý Hồng Quân chọc chọc cánh tay Du Phồn: “Uy, cô sao vậy?”
Bỗng nhiên Lý Hồng Quân thấy trong mặt cô ấy rất nhiều nỗi niềm mà từ trước đến nay anh ta chưa từng thấy qua.
Du Phồn từ trước đến nay luôn là người tiêu sái, vô sầu vô ưu, nhưng khi thấy ánh mắt này, Lý Hồng Quân lại nhớ đến bộ dạng của con mèo nhỏ đi lạc khi anh ta còn bé, nó cũng đáng thương như vậy.
“Không sao cả, đã khuya rồi, anh về đi, trên đường đi nhớ cẩn thận.” Thanh âm cứ nhỏ dần, nhỏ dần.
Lý Hồng Quân gãi gãi đầu, nhìn mặt Du Phồn, “Kia, tôi đi trước đây! Cô cũng nhớ chú ý an toàn.”
“ Ân, mau đi nhanh đi.:
“Ngày mai gặp.” Cưỡi lên xe đạp, nhưng đi chưa được hai bước, Lý Hồng Quân lại quay đầu lại, im lặng hai giây mới nói: “Hôm nay cảm ơn cô.”
Cảm ơn vì đã thông báo cho Kiều Hoa, tuy rằng thông báo cũng không có tác dụng gì nhưng ít nhất có thể thấy, Du Phồn có xem bọn họ là bạn bè.
“ Ân, đã biết, anh mau đi đi.”
Dưới ánh trăng, bời vì uống chút rượu mà khuôn mặt Du Phồn có chút phiến hồng.
Lý Hồng Quân ngẩng nhơ, nhìn về phía Du Phồn không biết vì sao trái tim lại đập nhanh hơn bình thường một chút.
Thịch thịch thịch ~
Quay xe, đạp đến trước mặt Du Phồn.
“Cô còn rác gì không lấy ra đây.”
“Không cần, tôi tự mình đổ cũng được.” Du Phồn cười rộ lên, vừa nãy khi về nhà cô ấy đã rửa mặt qua, cho nên nhìn tươi mát hơn rất nhiều.
“Vậy được rồi.” . T𝙧𝑢yện hay? Tìm ngay t𝙧ang chính ~ T𝙧𝗨mt𝙧𝑢 yện﹒Vn ~
===============
Hôm nay đã xác định là một đêm mất ngủ của Lý Hồng Quân, đến bốn giờ anh ta mới nhắm mắt được.
Sáng tinh mơ chưa đến 6 giờ đã rời giường thế nhưng anh ta vẫn tràn đầy năng lượng. Chuẩn bị xong hết mọi thứ, rồi lên đường ra cửa hàng. Trên đường đi có đi qua quầy bán bánh bao nhỏ, Lý Hồng Quân dừng lại mua một phần bánh bao nhỏ thêm một cây quẩy và sữa đậu nành.
Thời điểm trả tiền, Lý Hồng Quân khựng lại một chút, nhìn bà cụ bán hàng rong đang bận rộn, lại nói: “Lấy cho cháu thêm một phần giống vậy nữa.”
“Sữa đậu nành, bánh quẩy, banh bao thêm một phần nữa sao?” Bà chủ không xác định hỏi lại lần nữa.
“Dạ.”
“Được rồi! Đây, coi chừng nóng.”
Lo lắng mà ngậm cái bánh quẩy vào miệng, còn lại thì đều treo trên tay lái xe, Lý Hồng Quân vừa ăn vừa đạp về phía phố Bạch Vân.
Tới nơi, vẫn chưa thấy bóng người nào xuất hiện.
Đồng hồ chỉ hiện tại là 7 giờ 1 phút.
Hôm nay anh ta đến thật sớm. Ăn xong đồ ăn sáng, Lý Hồng Quân chán nản nhìn kiến bò trên đất mà phát ngốc. Hiện tại, chưa thể sắp xếp hàng hóa, bởi vì tất cả đồ đều ở nhà Từ Sơn Tùng.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, kim phút vừa chỉ đến số 6 tức là 7 giờ 30, từ đầu phố có một đồng chí nữ đạp xe chạy tới, chậm rì rì đi về phía trong.
Vẻ mặt Lý Hồng Quân đầy kinh hỷ đứng lên, “Uy!”
Du Phồn đang phân thần bị dọa sợ.
Kít xe lại, vỗ vỗ ngực, “Anh làm gì a, sáng sớm tinh mơ không đi ngủ chạy ra đây làm gì?”
Lý Hồng Quân xấu hổ cười hắc hắc,”Sao hôm nay cô cũng tới sớm vậy?”
Cũng?
Đánh giá Lý Hồng Quân trên dưới một lượt, Du Phồn khẽ hừ nhẹ một tiếng, vòng qua bên người anh ta, định đi về cuối hẻm.
“Không ngủ, dậy sớm mở cửa hàng sớm kiếm thêm tiền không được sao?”
Lý Hồng Quân cầm theo bữa sáng đuổi theo, “Ai, sáng sớm tinh mơ ai đi mua tơ lụa?”
Du Phồn liếc anh ta, “Vậy sớm tinh mơ ai thèm mua quần áo?”
Lý Hồng Quân bị lời này chọc cười, ôm bụng cười to, cười xong, đem bữa sáng đưa qua, “Nha, cho cô.”
Du Phồn có chút sửng sốt, sau khi phản ứng lại, lần nữa đánh giá Lý Hồng Quân coi anh ta có nói giỡn hay không, nhướng mày hỏi: “Nha, hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à?”
“Ăn đi, đừng có nói nhiều lời.” Ném bữa sáng cho Du Phồn, Lý Hồng Quân mất tự nhiên mà gãi gãi mặt.
“Cảm ơn nha, bao nhiêu tiền?”
“Nói chuyện tiền bạc làm gì a, chỉ có mấy hào….” Nói xong một câu càng thêm ngại, ho một tiếng, Lý Hồng Quân làm như vô tình hỏi: “Aizzz, buổi chiều kết thúc công việc muốn đi đánh bida, có đi chung không?”
Gần đây, Lê An mới mở mấy phòng bida, cơ hồ nam nữ trẻ tuổi sau khi đi làm đều đây chơi một chút để giải trí.
“Bida?” Nghĩ nghĩ, Du Phồn lắc đầu, cắn miếng bánh quẩy, “Không có đi, tôi có việc rồi.”
“Có việc gì a?”
Du Phồn hướng Lý Hồng Quân nở nụ cười thần bí, nói: “Hẹn hò.”
Thật vất vả mới tới cuối tuần, không thể để thời gian lãng phí được.
Sắc mặt Lý Hồng Quân cứng đờ, “Cô có bạn trai?”
Nói đến đây sắc mặt Lý Hồng Quân viết rõ ba chữ “Không thể tin”
Du Phồn cắn bánh bao, dùng giấy dầu lau tay, “Đúng vậy, vẫn luôn có mà.”
Mất một lúc lâu, Lý Hồng Quân mới miễn cưỡng nặng ra nụ cười: “Nga, khá tốt, còn tưởng rằng tính cách của nữ đồng chí như cô thì khó có người nhìn trúng.”
Tình yêu vừa mới chớm nở, đã bị c.h.ế.t khi còn trong nôi.
Lý Hồng Quân không biết tìm chỗ nào để khóc….
“Đi đây!” Du Phồn cười rộ lên, đá anh ta, “Chị đây có rất nhiều người thích.”
Lý Hồng Quân cũng cười, cần thận nhìn thì trong nụ cười đó lại chưa nhiều phần chua xót hơn.