Chờ từ 7 giờ rưỡi đến tám giờ rưỡi, rốt cuộc Từ Sơn Tùng cũng khoan thai đến muộn.
“Hôm nay sao lại tới trễ như thế?” Đỡ lấy xe đạp, Lý Hồng Quân hỏi.
“Minh Minh bị tiêu chảy cho nên dẫn thằng bé đi nhà vệ sinh.” Từ Sơn Tùng xuống xe, lau mồ hôi trên trán nói.
Trong lòng, lhp lộp bộp, “A? Không phải là do ăn thịt dê hôm qua đó chứ?”
Không phải đâu không phải đâu. Bảo bối của hai vợ chồng nhà Từ Sơn Tùng ăn thịt dê bị tiêu chảy, không phải anh ta trở thành tội đồ rồi sao!
Từ Sơn Tùng liếc mắt, đem hàng dở xuống, cười nói: “Không phải, đêm qua lúc về nhà có dẫn thằng bé đi dạo bờ sông, có thể là bị cảm lạnh.”
Rốt cuộc mọi người đều không có việc gì, hẳn không phải là do thịt dê có vấn đề.
Lý Hồng Quân thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, còn tưởng rằng thịt dê tôi nấu có vấn đề gì, làm tôi sợ muốn chết!”
Hôm nay, trạng thái của Lý Hồng Quân không được tốt lắm, thời điểm dọn hàng hóa còn thường xuyên nhìn xuống cuối phố.
Từ Sơn Tùng đã chú ý tới điểm này, hỏi anh ta: “Nhìn cái gì vậy?”
Anh cũng nhìn thử, đường phố cũng nhốn nháo cũng không có gì đặc biệt.
Lý Hồng Quân cười một chút, phủi phủi sợi vải dính trên áo.
“Nhìn thử xem bọn kia có biết xấu hổ mà có bán quần áo giống chúng ta nữa không!” Trên thực tế nhìn cái gì cũng chỉ có mình anh ta biết.
“Có bán hay không thì cũng không có biện pháp nào để ngăn cản bọn họ cả, quản tốt chuyện của mình là được.” Từ Sơn Tùng bao giờ cũng bình thản như vậy, Lý Hồng Quân không khỏi nhìn anh nhiều hơn một chút.”
“Ai, Sơn Tùng, cậu nói xem….Thích một người….sẽ có phản ứng như thế nào?”
Đề tài đột nhiên thay đổi, Từ Sơn Tùng hoàn toàn không hiểu chuyện gì.
Cổ quài nhìn về phía Lý Hồng Quân, thực mau phản ứng lại: “Anh có người mình thích rồi sao?”
Lý Hồng Quân thẹn quá hóa giận, lớn tiếng phủ nhận, “Không có, không thể nào! Những mà tôi sớm muộn gì cũng có a. Trước hết phải hỏi cho rõ ràng, đỡ mất công sau này bỏ lỡ tình yêu!”
Cho dù có, đó cũng là chuyện của hai tiếng trước, hiện tại thì đã không có nữa rồi.
Từ Sơn Tùng nhìn về anh ta, cười một chút, “Không có thì không có, anh kích động làm gì!”
Lý Hồng Quân: “..........”
Cười khẽ một tiếng, Từ Sơn Tùng nói: “Thích sao, thích chính là, làm cho anh mất ngủ, không gặp sẽ nhớ, gặp rồi thì không biết lần tiếp theo gặp mặt là khi nào. Lúc thích thì muốn cô ấy là bạn gái, là bạn gái rồi thì muốn trở thành bạn đời, khi thành bạn đời thì mãi mãi không muốn rời xa nhau….” “Dừng dừng dừng, tôi hiện tại còn chưa có bạn gái đâu, đừng nói đến chuyện kết hôn gì đó, không thể tới bước này đâu.”
Từ Sơn Tùng cười, im lặng.
“Vậy thì trước tiên anh tìm bạn gái đi. Hiện tại, nói như thế nào anh cũng không thể nào hiểu rõ được đâu.” . truyện ngôn tình
“ Ân….” Không rõ là bởi vì vừa có chút manh mối đã bị cưỡng chế bớp tắt.
Aizzzz, đường tình của anh ta……đúng là gian truân mà.
================
Dọn xong hàng hóa, Từ Sơn Tùng đi đến cửa hàng bán đồ của đôi vợ chồng ở phố Bạch Vân, anh muốn hỏi thử xem nhà bọn họ lấy quần áo ở đâu.
“Thật ra cũng không phải là do tôi không nói cho cậu, chỉ là….Trước đó tôi đã đáp ứng với người ta không nói rồi.” Hai vợ chồng nhìn mặt nhau, trên mặt đầy nét khó xử.
Sở dĩ Từ Sơn Tùng lựa chọn hai người này bởi vì bọn họ còn tính là người đàng hoàng, không tranh, không bắt chước thủ đoạn của marketing, thành thành thật thật làm ăn.
Chỉ là vấn đề bản lậu, hai vợ chồng của bọn họ không thể không làm theo.
Cũng có thể hiểu, rốt cuộc làm ăn mà không có thủ đoạn marketing thì cũng phải có hàng chất lượng. Thủ đoạn marketing chỉ là dệt hoa trên gấm, nhưng không có nó thì lại rất khó để kiếm tiền.
“Vì sao vậy? Xưởng với chúng tôi có thù oán sao?” Mọi người đều có thể mua nhưng vì sao lại không bán cho cửa hàng của của anh.
Chính gốc lại là người bị hại!
“Ách, thật cũng không phải, chính là đi…Dù sao cũng không thể nói cho cậu. Hơn nữa kỳ thật chúng tôi cũng không quá rõ, đều là có người mang quần áo tới.” Người phụ nữ ấp úng nói dối.
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ, liên tục đi hỏi thêm vài cửa hàng khác, nhưng tất cả đều không nói cho anh.
Buồn rầu quay về cửa hàng.
“Như thế nào? Vẫn không nói cho chúng ta biết sao?” Nhìn vẻ mặt của Từ Sơn Tùng, Lý Hồng Quân có thể đoán ra được kết quả
“ Ân.” Từ Sơn Tùng vừa kể lại tình huống vừa uống nước.
Mặc dù qua nhiều ngày như vậy nhưng Lý Hồng Quân vẫn bị thái độ của mấy chủ cửa hàng làm cho tức giận, Được! Trộm mẫu thiết kế của cửa hàng chúng ta còn dám ngông! Đúng là muốn ăn đập mà!”
Càng nghĩ càng tức, không thể nào nuốt được cơn tức này.
“Không được! Không hỏi ra cũng phải tìm mọi cách để biết!” Vỗ vỗ bả vai Từ Sơn Tùng, Lý Hồng Quân đưa ra chủ ý của mình, “Nếu không như vậy đi, chiều nay chúng ta đóng cửa sớm một chút, ngồi ở đây rình bọn họ.”
Từ Sơn Tùng bật cười, “Sao anh biết người ta hôm nay sẽ nhập hàng? Anh xem trong tiệm bọn họ vẫn còn nhiều đồ kìa, chúng ta chờ đến khi nào?”
“Vậy chờ bọn họ bán xong rồi chúng ta ngồi canh!”