Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 317



Lý Hồng Quân lại bắt đầu ba hoa, Từ Sơn Tùng cười nhạt, nhưng Kiều Hoa không thể nào cười, trong lòng cô rất khó chịu, “Này, là có chuyện gì a, tại sao một tháng mà vào cục Công an tận hai lần, đúng là tai bay vạ gió!”

Lý Hồng Quân bất đắc dĩ nhún vai, “Đúng vậy, anh sống được 24 năm, số lần vào cục Công an còn không nhiều bằng tháng này!”

Kiều Hoa thật sự lo lắng cho an nguy của hai người, “Về sau hai người đi về thì cố gắng về chung với nhau đi, đi một mình quá là nguy hiểm.”

Kiều Hoa không dám tưởng tượng, nếu Trương Vĩ Cường ra tay mạnh hơn nữa thì hậu quả sẽ như thế nào.

Nhẹ thì giống Lý Hồng Quân, còn có thể bôi thuốc dưỡng thương mấy ngày. Nặng thì con trai không còn cha, hai mẹ con lại tiếp tục cuộc sống cô độc.

Hai nam nhân ăn ý trầm mặc trong chốc lát.

Lý Hồng Quân xua xua tay, “Trương Vĩ Cường đúng là tên điên, chắc ở Lê An này chẳng có ai điên được như tên này đâu. Em dâu đừng có nghĩ nhiều rồi tự hù dọa chính mình.”

Kiều Hoa nhíu mày, “Không phải hai người nói Trương Vĩ Cường bị giam nhiều nhất là một tháng sao? Tên này chính là kẻ điên, sợ là khi thả ra sẽ tìm hai người báo thù!”

Trương Vĩ Cường là điển hình của người không có đầu óc, dễ xúc động, làm việc tùy tâm trạng, xem tiền hơn cả mạng. Đối với loại người này, mềm cứng đều không ăn, không có biện pháp nào đối phó cả.

Kiều Hoa nghĩ mà sợ a, sợ đến mức ăn không ngon ngủ không yên.

Từ Sơn Tùng bóp bóp bả vai cô, ôm chặt cô lại.

“Không có việc gì, nếu còn tiếp tục dây dưa thì trả mặt tiền cho Trương Vĩ Cường. Anh còn rất quý mạng của mình nha.”

Anh khó có dịp nói giỡn, nhưng lời này làm cho Kiều Hoa nhẹ lòng hơn không ít, cô cười ra tiếng.

Vỗ nhẹ n.g.ự.c anh, “Anh tốt nhất là nên như vậy, đừng vì cái cửa hàng mà hy sinh mạng mình….”

Kia, đoạn thời gian đổi cửa hàng kiếm được bao nhiêu tiền bọn họ đều biết rõ. Chỉ riêng cuối tuần thôi doanh thu đã cao hơn gấp hai, gấp ba lần cửa hàng ở cuối phố. Chính vì lợi nhuận cao như vậy, cho nên ai cũng luyến tiếc cả.

“Từ từ, từ từ! Anh nhớ ra một chuyện quan trọng!” Lý Hồng Quân nhanh chóng chạy tới tách hai vợ chồng đang ôm ôm ấp ấp ra, “Chúng ta có thể báo công an tới bắt tên Trương Vĩ Cường! Tên này đầu cơ trục lợi hàng rác rưởi!”

Nhất định phải báo công an! Không thể bỏ qua chuyện này được! Vẻ mặt hai vợ chồng Kiều Hoa ngốc lăng, Lý Hồng Quân thở hổn hển đem chuyện Du Phồn từng kể với anh ta chuyện Trương Vĩ Cường nhập hàng second-hand về bán.

Lúc này, Từ Sơn Tùng và Kiều Hoa mới tường tận, thì ra là bán quần áo đã sử dụng rồi, trách không được lại bán rẻ như vậy!

Thiếu đạo đức a, bán loại quần áo như vậy chính là thiếu đạo đức!

“May mà lần trước chúng ta đã đem quần áo second-hand lọc ra, nếu để khách bận vào có thể sẽ mắc bệnh về sa, đối với sự phát triển của cửa hàng chúng ta sau này sẽ có ảnh hưởng.” Hơn nữa bọn họ bán chạy, những chủ hàng kia nhìn không vừa mắt, đến lúc đó nháo lớn, bọn họ còn có thể làm ăn ở phố Bạch Vân nữa sao?

“Đúng vậy, vẫn là em dâu cẩn thận.” Nhớ lại mà sợ.

Lần đầu tiên gây dựng sự nghiệp riêng cho mình, đối với Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân mà nói thật sự là nhiều khó khăn. Bọn họ không biết nhập hàng thế nào, thậm chí còn bị lừa, nhưng cũng nhờ có vậy mà bây giờ bọn họ đã trưởng thành hơn, phát triển hơn.

“Gần đây không phải đang quản nghiêm lại sao? Đầu cơ trục lợi, nhập hàng rác rưởi gây hại cho người khác, chắc chắn sẽ ở tù dài dài. Mau lên, rèn sắt ngay khi còn nóng, đi, đi báo công an!”

Nói rồi, Lý Hồng Quân đập bàn đứng dậy, tay đập bàn là tay phải, tay bị thương là tay trái, nhưng có thể là do dây thần kinh liên kết với nhau cho nên khi đập xuống, tay trái mơ hồ ẩn ẩn đau.

“Hiện tại cục Công an còn làm sao? Không thôi để ngày mai rồi lại đi.” Từ Sơn Tùng cũng đã kết thúc công việc, cục Công An còn làm sao?

“24 giờ cục Công an đều có người trực. Bây giờ trời còn chưa tối hẳn, mau đi thôi.”

Người ta thường nói nắng mưa thất thường, Lý Hồng Quân chờ không kịp, anh ta sợ trễ sẽ phát sinh ra chuyện khác, cho nên hiện tại nhất định phải đi báo công an.

Lý Hồng Quân bất chấp mình đang bị thương, anh ta hấp tấp chạy ra phòng.

Từ Sơn Tùng nhanh chóng đuổi theo.

Kiều Minh theo bản năng muốn chạy theo ba ba và chú, Kiều Hoa dở khóc dở cười giữ con trai lại, “Đi chỗ nào, ngoan ngoãn đợi ở đây, một chút nữa ba ba sẽ về.”

“Ba ba không bị thương nữa đúng không mẹ?” Cậu nhóc lo lắng nhìn theo hướng hai người vừa chạy đi.

Con trai ngoan ngoan sao lại giống mẹ già hay lo lắng thế này, Kiều Hoa phụt cười, “Ba ba đi cục Công an, ở đó toàn mấy chú cảnh sát, sẽ không có việc gì.”

“Vậy được rồi, con chờ ba ba về.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.