Đinh linh linh ~ Đinh linh linh ~
“Kiều Hoa, anh về rồi đây.” Hôm nay, Từ Sơn Tùng kết thúc công việc về nhà sớm hơn mọi khi, vừa vào tới cửa, đã có một cục đường nhỏ xông tới chỗ anh.
“Ba ba ~” Kiều Minh đá văng trái bóng cao su dưới chân, chạy tới đón người.
So với hồi mới kết hôn thì Kiều Minh bây giờ thêm không ít thịt, trọng lượng không nhẹ chút nào. Cậu nhóc như viên đạn xông tới chỗ anh, Từ Sơn Tùng theo quán tính lùi về sau hai bước thì mới ổn định cơ thể.
Từ Sơn Tùng bất đắc dĩ cười cười, bế con trai hôn lên khuôn mặt của cậu nhóc, “Con đang chơi cái gì vậy?”
Kiều Minh ôm lấy cổ anh, còn không quên hôn lên má. Cậu nhóc chỉ vào trái bóng cao su ở đằng xa, “Con đang chơi với trái bóng cao su ba mau cho con, ngày nào còn cũng chơi hết á!”
“Như vậy sao? Vậy lần sau ba ba mua thêm cho con đồ chơi khác nha!”
Nghe như vậy Kiều Minh liền cao hứng, cậu nhóc ở trong n.g.ự.c anh nhảy nhót, “Dạ được!”
Kiều Hoa ở trong phòng vui vẻ đi ra, ôm lấy cánh tay anh, “Sơn Tùng, chiều nay em mới vừa suy nghĩ ra một khẩu hiệu.”
Đem con trai thả xuống, tò mò nhìn cô, Từ Sơn Tùng hỏi: “Khẩu hiệu gì vậy?”
“Để em đọc cho anh, khụ khụ ~” Kiều Hoa hắng giọng, hào hứng mười phần nói: “Tử Tinh Đình! Tinh linh xuất hiện!”
Phốc ~
“Ha ha ha, em dâu, em là bán trang phục hay là đang diễn hài vậy a?” Lý Hồng Quân khoan thai đến muộn nhưng vẫn kịp lúc nghe thấy khẩu hiệu mới, anh ta không chút lưu tình bật cười ha hả.
Kiều Hoa cũng không nhịn được mà cười, liếc anh ta, “Cái gì a, tuy rằng khẩu hiệu của em hơi buồn cười, nhưng mà quan trọng nhất là dễ nghe dễ nhớ! Cái này mới gọi là đỉnh cao của quảng bá, anh có hiểu không?”
“A? Còn phức tạp như vậy?” Lý Hồng Quân cười cười, đem hàng hóa dở xuống.
Chính là nếu muốn mỗi ngày anh ta ở cửa hàng hô khẩu hiệu này, cho dù là anh ta có da mặt dày đến đâu cũng có chút ngượng ngùng a…..
“Anh cảm thấy khá tốt, đơn giản dễ nhớ, còn có khả năng gây nghiện.” Từ Sơn Tùng cũng tán đồng ý tưởng của vợ mình.
“Ba ba,con cũng thấy giống ba ba, con cũng thích!” Kiều Minh cũng phụ họa, nói rồi cậu nhóc còn không quên hô khẩu hiệu: “Tử Tinh Đình! Tinh linh xuất hiện!” Kiều Hoa buồn cười xoa đầu con trai, “Đúng vậy, mục đích của chúng ta là gây nghiện và muốn khách hàng ghi nhớ.”
Ở thập niên 80, không có nhiều hình thức tuyên truyền, cho nên mọi người đều cảm thấy tò mò với những thứ mới lạ mà một khi đã tò mò thì sẽ phải tìm hiểu thông tin.
Hiện tại, mọi người đang theo đuổi sự mới mẻ, thích những thứ độc đáo, trào lưu. Ít nhất phải đến cuối thập niên 90 thì mọi người mới bắt đầu chú trọng đến chất lượng.
Thị trường bây giờ là một mảnh đất màu mỡ.
Lý Hồng Quân bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi, ba người thích là được, nhưng mà khẩu hiệu này kêu lên thật sự xấu hổ.”
Kiều Hoa cười cười vỗ vỗ bả vai anh ta, “Ha ha ha, phải làm thôi, Sơn Tùng thẹn thùng như vậy còn hô khẩu hiệu, người anh trai, em tin là anh nhất định làm được!”
“Chú ơi! Minh Minh cũng tin tưởng chú!” Kiều Minh cao hứng khoa tay múa chân phụ mẹ mình.
Lý Hồng Quân: “.........”
Được lắm, các người ỷ một nhà ba người hợp lại ăn h.i.ế.p tôi đúng không?
Đem hàng hóa dở xuống lập tức trèo lên xe đạp, vẫy vẫy tay, “Không nói chuyện nữa, tôi về nhà nằm nghỉ đây, hôm nay mệt muốn chết.”
“Được, đi thong thả, đi về cẩn thận!”
“Tạm biệt chú ~”
Nhìn theo Lý Hồng Quân rời đi, Kiều Hoa thu hồi ánh mắt, chuẩn bị cùng chồng và con đi vào nhà, bỗng nhiên có nhóm con nít chạy tới, “Kiều Minh, vừa rồi cậu mới kêu cái gì a, cái gì Tử Tinh Đình?”
“Mẹ của muốn đặt tên cho quần áo nhà mình, chúng tên là Tử Tinh Đình.” Một tay nắm tay Kiều Hoa, Kiều Minh kiêu ngạo ngẩng đầu nhỏ lên.
Kiều Hoa xoa đầu mấy đứa nhỏ, “Khang Khang, Nam Nam, nếu có rảnh giúp nhà cô tuyên truyền nha.”
Muỗi bé cũng có thịt, mặc dù mấy bạn nhỏ năng lực có hạng nhưng vẫn là có năng lực, mấy việc tuyên truyền này không mất nhiều công sức, chỉ cần nhiều người tuyên truyền là được.
Làm cho mọi người đều có ấn tượng, vừa nghe đến Tử Tinh Đình liền theo phản xạ mà nhớ đến cửa hàng quần áo nhà bọn họ, đây không phải là một loại hình Thức marketing sao?
“Tử Tinh Đình?” Mấy đứa nhỏ quay sang nhìn mặt nhau, Trần Nam Nam vui vẻ vỗ tay, “Dễ nghe! Dễ nghe! Chuồn chuồn màu tím, cháu còn chưa gặp qua bao giờ đâu.”
“Chúng cháu sẽ giúp cô giới thiệu, cháu sẽ nói với bạn học là cháu có một người bạn có cửa hàng quần áo tên là Tử Tinh Đình!” Trần Cảnh Khang vỗ n.g.ự.c nói.