Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 325



Mười hai giờ trưa, ánh mặt trời chói chang, sau khi ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh, ba người cùng nhau đi dạo một chút.

Hôm nay Từ Sơn Tùng nghỉ, ở tiệm chỉ có mình Lý Hồng Quân canh.

Anh ta trấn giữ ở cửa hàng đầu phố, phòng thử đồ ở cuối phố vẫn mở nhưng không treo quần áo ở đó, chỉ để cho khách hàng qua thử đồ mà thôi. Bên đó có Du Phồn hỗ trợ sẽ không vụ khách lén cầm quần áo đi về.

Trên đường về nhà có một đoạn dốc chênh vênh, Kiều Hoa cùng con trai xuống xe đi bộ, Từ Sơn Tùng cũng xuống xe, ba người vừa đi lên dốc vừa ngắm cảnh.

Ở giữa con dốc có một người phụ nữ đẩy xe kéo, trên xe đẩy chứa đầy những món đồ.

Đồ vừa nhiều lại vừa nặng, sức của người phụ nữ không thể chống đỡ, không cẩn thận xe kéo trong tay bị tuột, người phụ nữ muốn kéo lại nhưng không kịp.

Kiều Hoa thấy thế vội vàng chạy lên, “Sơn Tùng!”

Từ Sơn Tùng nghe tiếng cũng vội vàng ném xe đạp qua một bên chạy tới hỗ trợ, thẳng cho đến khi giúp người phụ nữ đẩy xe kéo qua con dốc, anh mới thở chống tay thở hổn hển.

Kiều Minh vẫn còn đứng ở chỗ dốc canh xe đạp của Từ Sơn Tùng, cậu nhóc sợ có người xấu đem xe đạp nhà mình trộm đi!

Kiều Minh ngây ngốc đứng đó, hai tay khoanh trước bụng, ánh mắt long lanh nhìn về phía ba người, hết sức là đáng yêu.

Từ Sơn Tùng ba bước thành hai chạy xuống dốc, anh đẩy xe đạp qua con dốc, bạn nhỏ Kiều Minh vui vẻ nắm vạt áo của ba ba đuổi theo sau.

“Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn hai người nhiều lắm! Nha ~ Ông chủ Từ?”

“Là cô à.” Kiều Hoa nhận ra người này, đây chính là bà chủ cửa hàng quần áo ở phố Bạch Vân, cửa hàng bọn họ nổi tiếng vì có đôi vợ chồng chăm chỉ.

Đáng tiếc, nghe Từ Sơn Tùng nói hai vợ chồng bọn họ vì bán quần áo rác nên bị niêm phong cửa hàng, cũng không biết hiện tại đang bán ở đâu.

“Xin chào.” Hơi hơi gật đầu, Kiều Hoa cười nói: “Gần đây cô có khỏe không? Cô đang bán chỗ nào?” Người phụ nữ dùng tay lau mồ hôi trên trán, xấu hổ cười một chút: “Còn chưa xác định, hai vợ chồng tôi đang nghỉ ở nhà một thời gian, chờ đợt phong ba này qua đi thì chúng tôi bày bán ở chỗ khác.”

Trước khi tới phố Bạch Vân, hai vợ chồng phải trốn đông trốn tây để bán, hiện giờ, lại một lần nữa quay về vị trí cũ….Chỉ có thể nói, người không tìm được c.h.ế.t sẽ không chết.

Người phụ nữ chua xót cười, thấy Kiều Hoa chuẩn bị ngồi lên xe đi về nhà, vội vàng đem người gọi lại.

“Đồng chí Từ!”

Một nhà ba người đều đồng loạt quay đầu, “Làm sao vậy?”

Người phụ nữ tựa hồ như phải đấu tranh tâm lý rất nhiều, cuối cùng thở nhẹ một hơi, hổ thẹn rũ mắt xuống, “Thật ngại quá, kỳ thật chuyện nhà máy in bản lậu là thế này. Là, là chúng tôi trước đó đã thương lượng trước. Mã Quốc An nói có chỗ tốt không thể không chiếm, mặt khác bảo chúng tôi phải giữ bí mật, cho nên….”

Chưa nói hết, lại thở dài một hơi, “Dù sao thì bây giờ tôi không bán ở phố Bạch Vân nữa, chuyện này nói cho anh, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn một chút.”

Từ sau khi cửa hàng bị niêm phong, hai vợ chồng son cứ không ngừng tự trách.

Hết thảy đều là do báo ứng đi? Trước đó bọn họ chăm chỉ thành thật chuyện gì cũng không phát sinh. Từ khi bán bản lậu của cửa hàng Từ Sơn Tùng, hơn nữa cùng những cửa hàng khác cô lập cửa hàng Từ Sơn Tùng thì mọi chuyện mới bất ngờ ập tới….Nếu không phải là do gieo gió gặt bão thì là gì nữa?

Kỳ thật Từ Sơn Tùng cũng đoán được việc mình bị những cửa hàng khác cô lập, nhưng anh lại không đoán được chuyện này là chủ ý của Mã Quốc An.

“Ý cô nói….Trước đó cô thế nào cũng không chịu nói cho tôi biết đều là bởi vì Mã Quốc An?” Từ Sơn Tùng hỏi lại lần nữa để xác nhận.

“Xem là vậy đi. Là Mã Quốc An nói ra chúng tôi đều đồng ý.”

Đơn giản mà nói, chính là Mã Quốc An là người đầu tiên phát hiện ra nhà máy lậu kia, hơn nữa còn giới thiệu cho những cửa hàng khác nhưng lại không nói với Từ Sơn Tùng.

Các chủ cửa hàng hợp lực lại với nhau giữ bí mật, bất kể là anh đi hỏi cửa hàng nào thì những cửa hàng đó đều sẽ không nói cho anh biết.

Chỉ là bọn họ không nghĩ tới gieo nhân nào gặt quả ấy, chuyện này không chỉ không đả kích được cửa hàng Từ Sơn Tùng mà ngược lại còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến cửa hàng của bọn họ.

Cái này gọi là gì nhỉ? Ông trời có mắt, ác giả ác báo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.