Bỗng nhiên, có một vị khách lạ mặt yêu thích Kiều Hoa không thôi, chị gái này cầm tay Kiều Hoa, cười đầy từ ái, “Cô bé, cháu có đối tượng chưa? Con trai thím 22 tuổi, chắc không lớn hơn cháu bao nhiêu đâu, hiện tại đang là sinh viên đại học!”
Thoạt nhìn Kiều Hoa chỉ tầm 21-22 tuổi, nói cô là sinh viên mọi người đều tin cả.
Kiều Hoa dở khóc dở cười, nhanh chóng cầm lấy mũ trên đầu xuống, nắm cánh tay Từ Sơn Tùng, “Chị gái, đây là cửa hàng của nhà em, anh ấy là chồng em.”
Bạn nhỏ Kiều Minh cũng nhảy ra trước mặt chị gái, “Thím ơi! Đây là ba mẹ cháu, hai người họ kết hôn rồi!
Còn muốn tìm ba kế cho nhóc? Không có cửa đâu!
Ba ba là tốt nhất, không cần cha kế! Không ai có thể thấy thế ba ba được!
“Ha ha ha ~” Mọi người cười to.
Chị gái có chút xấu hổ, phẩy phẩy tay, “Kia, vậy con gái của chị cũng không khác em lắm, lấy cho con bé một bộ đồ giống vậy đi.”
Kiều Hoa hơi hơi mỉm cười, tiện đà nhìn về phía Từ Sơn Tùng, “Được!”
Ai cũng không thể dự đoán được, chiếc váy đầu tiên bán ra lại là trong tình huống này, tuy hơi buồn cười nhưng cũng coi như là suôn sẻ.
Mọi người vui vẻ cười rộ lên, trong tình huống không biết nên làm thế nào thì cứ tập trung lên người Kiều Minh, khen cậu nhóc đáng yêu nói chuyện thú vị là được.
Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng mất một khoảng thời gian mới kêu mọi người tập trung lại chủ đề chính.
Không khí chậm rãi nóng lên, có nhiều khách hàng đi ra đi vào, làm cho những cửa hàng còn lại thèm nhỏ dãi.
Đáng tiếc váy mới bán được một ngày, bọn họ có muốn tìm nhà xưởng mua cũng không được, vẫn chưa có xưởng nào bán a!
Tổng cộng có 50 chiếc, ngày đầu tiên bán được 22 chiếc, lời chưa tới 600 đồng.
Ngày thứ hai bán được 13 chiếc, lời hơn 300 một chút.
Ngày thứ ba, có thể là do mọi người truyền tai nhau, vì vậy bán được 20 chiếc, lời 500 đồng.
Ngày thứ tư hàng tồn chỉ còn 19 chiếc, bán được 11 chiếc, còn 8 chiếc.
Mỗi ngày, bọn họ làm được chưa tới 20 chiếc váy.
Miễn cưỡng không thiếu hàng, cuối cùng cô cũng thở ra một hơi.
Ngày thứ năm bán được 8 chiếc…. Đến hôm nay, các nhà xưởng làm lậu đẩy nhanh tốc độ làm thêm giờ để sản xuất.
Ngày thứ sáu, bản lậu ra mắt, cửa hàng đối diện Tử Tinh Đình bán rẻ hơn 8 hào.
Những cửa hàng đó tập trung vào những vị khách không quá nhiều tiền, cho nên bọn họ bán cũng không tệ lắm!
Lý Hồng Quân hận đến ngứa răng, Từ Sơn Tùng vẫn là bộ dạng bình bình đạm đạm như cũ, nhìn không ra hỉ nộ ái ố, nhưng có lẽ trong lòng anh cũng không thoải mái.
Này là ăn cắp trắng trợn a…..
===============
Hôm nay, Từ Sơn Tùng về nhà, vừa bước xuống xe, đã thấy con trai từ trong nhà lao ra như tên bắn.
Hôm nay, cậu nhóc chạy ra không giống mọi ngày lắm. Hôm nay, Kiều Minh bận áo màu vàng! Màu vàng nhạt tươi mới!
“Con trai.”
“Ba ba! Là con nha ba ba ~ Con là Minh Minh ~” Chân nhỏ ra sức vẫy, cả người Kiều Minh tròn vo, líu ríu như chim sẻ nhỏ.
“Ba ba biết là Minh Minh.” Anh buồn cười đem con trai ôm chặt, hôn lên má Kiều Minh, “Ba ba chỉ cần nhìn một cái là biết đó là Minh Minh liền.”
Cậu nhóc vui vẻ che miệng cười, mắt to sáng lấp lánh, “Hôm nay con bận quần áp mới, con sợ ba ba nhìn không quen.”
Nhìn cậu nhóc trong n.g.ự.c bận bộ quần áo ngắn màu vàng nhạt, Từ Sơn Tùng hôn lên mũi nhỏ của con trai, “Cho dù con bận váy ba ba cũng sẽ nhận ra con.”
Cậu nhóc Kiều Minh chớp chớp mắt, che miệng Từ Sơn Tùng lại, “Ba ba, Minh Minh là con trai!”
Con trai sao có thể mặc váy? Ba ba cũng thật là….
Bất quá, thực mau Kiều Minh lại quay về chủ đề cũ, “Ba ba! Ba nhìn con nè!”
Hôm nay, Kiều Minh đi theo phong cách đáng yêu tươi mát, trước kia là theo đuổi phong cách hoạt hình, còn bây giờ là theo phong cách đáng yêu. Nếu tóc cậu nhóc mà dài thêm chút nữa thì Kiều Minh không khác nào một bé gái xinh đẹp!
“Ba ba nhìn nè! Đây là quần áo mới mẹ làm cho con đó, bộ này với váy của mẹ giống hệt màu nhau! Nhưng mà của con là quần của mẹ là váy!”
Đôi giày xăng đan lộ ra mười đầu ngón chân tròn xoe màu hồng nhạt trông cực kỳ đáng yêu.
Kiều Hoa khoan thai đến muộn, cô mặc một chiếc váy phiêu phiêu như tiên nữ, màu sắc hệt như màu của Kiều Minh.
Nếu hai mẹ con cùng đi trên đường, nhất định là sẽ thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Hiện tại bắt đầu làm thời trang cho trẻ em rồi sao?” Nắm lấy tay cô, mỗi tay đều nắm lấy những người trân quý nhất của anh.