Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 331



Một nhà ba người nắm tay nhau đi, bạn nhỏ Kiều Minh nhảy nhót đi bên cạnh Từ Sơn Tùng.

“Xe”

Kiều Hoa quay đầu nhìn xe đạp.

“Không sao đâu, trước cứ để đi, đợi một chút rồi cất.” Trong viện đều là người quen cả, không cần lo sợ mất đồ.

Kiều Hoa cười một chút, trở tay nắm lấy tay Từ Sơn Tùng, trả lời câu hỏi vừa rồi của anh, “Không phải con trai anh luôn tò mò yếm ngắn sao, em liền làm cho con một bộ.”

Dùng thực tế để chứng minh cho con trai hiểu, thế nào là yếm ngắn.

Đi vào phòng ngủ, Từ Sơn Tùng hào phóng lấy một xấp tiền từ trong túi hàng ra, bạn nhỏ Kiều Minh còn kích động hơn mẹ mình, hô:

“Oa ~ Hôm nay mẹ lại có thể tham tiền rồi!”

“Kích động như vậy, con mới là tiểu quỷ tham tiền.” Kiều Hoa buồn cười đem con trai ôm vào lồ ng, hung hăng hôn lên má con trai.

“Con không thích tiền, con chỉ thích ba ba với mẹ thôi nha ~” Cậu nhóc Kiều Minh ôm Kiều Hoa làm nũng, gia hỏa này càng ngày càng biết nịnh.

Một nhà ba người cười đùa trong chốc lát, Kiều Hoa bắt đầu đếm tiền, xong rồi cô chia phần của Lý Hồng Quân tách riêng ra, giao cho Từ Sơn Tùng.

“Sơn Tùng, hôm nay em có một ý tưởng mới, chờ đến khi váy tơ lụa bị bão hòa, chúng ta lại kích cầu thêm một đợt nữa, anh thấy thế nào?”

“Kích thế nào?” Từ Sơn Tùng nghi hoặc.

“Em sẽ làm thêm một số bộ giống Minh Minh đang mặt cho bé trai, bé gái thì làm thành váy giống vậy như bản cho trẻ em.”

“Mua một váy người lớn, tặng một bộ trẻ em?” Đây là tơ lụa a, phí tổn rất cao, cho dù quần áo trẻ con ít tốn vải như mà cũng không lời đi.

“Không, không phải kiểu mua một tặng một, em gọi cái này là giảm giá cho sản phẩm tiếp theo!” Kiều Hoa cười thần bí.

“Giảm?” Từ Sơn Tùng mê mang nhìn cô.

Kiều Hoa giải thích, “Mua một chiếc váy, sẽ được mua bộ quần áo trẻ em với giá 10 đồng. Nếu không mua váy, chỉ mua quần áo trẻ em thì không thì 20 đồng. Tương đương chúng ta đang giảm 50%.”

Này không phải là “sản phẩm đi kèm” sao? Đầu óc Kiều Hoa thật sự rất linh hoạt.

“Nói trắng ra, chúng ta đánh vào tâm lý đắn đo của khách hàng.” Từ Sơn Tùng nói.

“Đúng vậy.” Kiều Hoa búng tay, “Phương pháp này em nghĩ dùng khá ổn.”

Ở thế kỷ 21 cách này đã bào không biết bao nhiêu của khách hàng, Kiều Hoa không tin, thời đại này không sử dụng được.

Vẫn là câu nói kia “Không thử sao biết được.” Hơn nữa, xác suất thành công của cái này rất cao.

‘Có thể, qua đoạn thời gian nữa, rồi thử.” ==============

Buổi tối,mấy bạn nhỏ kiên nhẫn ngồi chờ xem TV như thường lệ. Nhưng hôm nay mọi người còn chú ý đến bạn nhỏ Kiều Minh và mẹ của nhóc.

“Kiều Minh, bộ đồ bạn mặc giống hệt váy của mẹ bạn luôn a!”

Kiều Minh kiêu ngạo ngẩng đầu, “Đúng vậy, rất giống nhau luôn, đây được gọi là yếm ngắn, mẹ mình làm để mặc chung với mẹ mình đó.”

“Oa ~ yếm ngắn sao?” Trần Nam Nam che miệng kinh ngạc cảm thán, trong lòng hơi có chút ghen tị. Cô bé cảm thấy Kiều Minh bận như vậy giống như Kiều Hoa phiên bản nhí, trong cực kỳ đáng yêu!

“Vậy vì sao ba em không mặc?” Trần Cảnh Khang hỏi.

Kiều Minh ngoan ngoãn trả lời, “Không có quần áo mới cho ba ba, mẹ không có làm.”

“Vì sao mẹ em không làm cho ba em?”

Này là hỏi khó bạn nhỏ Kiều Minh của chúng ta rồi, Kiều Minh chạy tới gốc cây sơn trà tìm mẹ mình hỏi: “Mẹ ơi, vì sao mẹ không làm yếm ngắn cho ba ba a?”

Kiều Hoa bị hỏi có chút ngốc, cô đang bàn bạc với mấy chị trong đại viện về việc may hàng trữ.

Nghe thấy vậy, cô dừng câu chuyện của mình, ôm con trai vào lòng, “Hai mẹ con mình bận quần áo có in hoa, con nghĩ xem ba ba sẽ mặc sao? Con đi hỏi thử ba ba là biết.”

Ở thế kỷ thứ 21, nam nhân bận quần áo có hoa cũng không có gì lạ, nhưng bây giờ mới là thập niên 80, vẫn chưa có nam nhân nào chấp nhận được chuyện này, nhiều lắm thì chỉ mặc trong nhà cho vợ con xem cho đỡ nghiện mà thôi.

Cậu nhóc Kiều Minh chạy tới chỗ Từ Sơn Tùng hỏi thật, “Ba ba! Bộ quần áo này, cũng làm cho ba ba một bộ, ba ba có mặt không?”

Từ Sơn Tùng đang giặt quần áo bên giếng, nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi của con trai, “Có lẽ…Có thể mặc thử trong nhà một lần, nếu mặc ra ngoài, mọi người sẽ cười ba.” Đôi mắt Kiều Minh mở lớn, cậu nhóc che miệng cười, “Ba ba không cần ngại, ba ba cứ bận đi.”

Từ Sơn Tùng cười ra tiếng, xoa đầu con trai, “Nếu mẹ làm cho con một cái váy con có bận không?”

Kiều Minh hoảng sợ lắc đầu, “Con không bận đâu, con là bé trai, không phải bé gái!”

Từ Sơn Tùng cũng cười, “Này không phải giải thích được rồi sao? Con cũng không mặc, nó cũng giống như việc ba không mặc, bản chất đều giống nhau!”

“Ba ba, bản chất gì vậy?”

“Chính là việc ba không bận yếm hoa cũng giống như việc con không bận váy.”

Cậu nhóc Kiều Minh gãi đầu, vẻ mặt vô tội đưa hai ngón tay lên, “ Ân…Nhưng mà con thấy hai chuyện này là hai chuyện khác nhau.”

Phụt ~

Thật là đáng yêu.

Từ Sơn Tùng niết mặt con trai, “Con nghĩ gì cũng được.”

Kiều Minh che miệng cười trộm, xoay người chạy về phía Kiều Hoa.

“6 giờ rồi! Xem TV thôi ~”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.