Đảo mắt đã từ xuân sang hạ, thời tiết ngày càng nóng, không còn ai mặc áo khoác nổi nữa, tất cả đều được thay bằng áo ngắn tay và váy dài.
Tuần đầu tiên của tháng sáu, ngôi nhà của bọn họ đã trang hoàng xong, hai người nam nhân thương lượng với nhau, chờ Lý Hồng Quân tích cóp hai tháng tiền lương mua một căn nhà ở khu Nam Viên, sau đó hai bên liền hùm tiền mở một công xưởng nhỏ.
Về sau bọn họ vừa là đối tác vừa là hàng xóm.
Việc buôn bán ở hai cửa hàng ngày càng thành công, thanh danh của Tử Tinh Đình đã nổi khắp giới trẻ, hết thảy mọi việc đều đi đúng theo dự kiến.
Thời điểm Lý Hồng Quân không có việc gì làm thích nhất chính là ngồi đếm xem cửa hàng đối diện còn bao nhiêu kiện hàng.
Không để ý còn đỡ, vừa nhìn là thấy tức.
“Mười tám nhân bốn, bảy hai. Mười bảy nhân ba, năm mốt…Trời ơi, nếu không có bọn họ, mỗi tháng tôi lời ít nhất bảy tám trăm đi?”
“Mỗi ngày nhìn chằm chằm bọn họ không mệt sao? Nếu có cách thì giải quyết liền, còn nhìn như thế này chỉ thêm phiền não thôi. Về sau đừng chú ý đến bọn họ nữa tức giận hại thân.” Từ Sơn Tùng rót một chén nước đẩy qua cho Lý Hồng Quân, “Hơn nữa, chúng ta bán giá cao, cho dù không có bản lậu cũng sẽ có nhiều người không mua. Có nhiều người thích hàng lậu vì nó rẻ.”
Hiện tại đã tốt hơn rất nhiều so với anh tưởng tượng rồi, bằng không, mỗi ngày đều buôn bán ế ẩm.
Lý Hồng Quân chậc một tiếng, ấn bả vai Từ Sơn Tùng xuống, bốn mắt nhìn nhau, “Không phải, Sơn Tùng a, sao anh cảm thấy cậu từ ngày kết hôn thì thay đổi một trăm tám mươi độ vậy. Nếu trước khi kết hôn, cậu gặp mấy chuyện giống thế này, cậu so với anh còn thiếu bình tĩnh hơn!”
Từ Sơn Tùng đối với mọi người đều ôn như đó là bởi vì nhà anh dạy dỗ tốt.
Trên thực tế, mức độ chịu đựng của nam nhân này không hề cao, lúc vừa tới Lê An làm ăn buôn bán, anh vì cạnh tranh với đối thủ mà không ít lần đánh nhau đến sức đầu mẻ trán.
Đương nhiên, người không phạm ta, ta không phạm người, đó đều là do người khác trêu chọc anh trước.
Hai người, Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân cũng là bởi vì hiểu lầm, không đánh không quen biết, sau này lại làm ăn buôn bán với nhau, dần dần mới trở thành anh em thân thiết.
Từ Sơn Tùng bật cười, bắt lấy tay Lý Hồng Quân, “Khi gặp người tốt mình sẽ trở nên thay đổi để tốt theo thôi, cho nên mới nói anh mau chóng tìm bạn gái đi, như vậy sẽ không còn tinh lực chú ý đến mấy chuyện này.”
Nói xong, còn không quên chế nào Lý Hồng Quân, “Có cần tôi thay anh làm một ngày, để anh đi tìm đối tượng để hẹn hò thử không?”
Hai mắt Lý Hồng Quân trừng lớn, anh ta theo bản năng nhìn về phía Du Phồn một chút.
“Thôi đi, ở đâu mà tìm được người bạn gái trong mơ chứ?” Nếu trong tiệm thiếu một người thì làm sao xoay sở kịp, không có gì quan trọng hơn việc kiếm tiền đâu. Có tiền thì những cô gái xinh đẹp sẽ tự đổ vào lòng anh ta thôi, không phải sao?
Dù sao thì Lý Hồng Quân cũng nghĩ như vậy.
“Đi chỗ nào có nhiều đồng chí nữ đi dạo, hay là tôi nhờ chị Lưu giới thiệu nữ đồng chí cho anh nha?”
Đúng nha, đúng rồi, này không phải còn chị Lưu sao?
Nhìn đi, không phải hạnh phúc hôm nay của Từ Sơn Tùng là nhờ chị Lưu giới thiệu sao?
“Được, chiều này tôi cùng cậu đi tìm chị Lưu.”
Hai người nói đùa trong chốc lát, bỗng nhiên đầu hẻm có một cô gái trẻ cầm theo váy vàng nhạt, bang bang đi về hướng bọn họ, không nói hai lời liền quăng lên bàn, “Ông chủ, trả hàng!”
Hai người nam nhân lập tức đứng lên.
“Trả hàng? Chỗ chúng tôi không trả hàng một cách tùy tiện, cô vì sao muốn trả hàng?” Lý Hồng Quân khó hiểu cầm chiếc váy lên.
“Váy mới bận hai lần đã hỏng, hơn nữa không phải mấy người nói vẫn luôn nói hàng mấy người là hàng chất lượng sao?” Đồng chí nữ khoanh tay trước ngực, môi vểnh lên cao, trong rất tức giận.
“Không có khả năng này a, từ lúc bán đến giờ chẳng bao giờ nghe người nào chê chất lượng của váy, có nhầm lẫn chỗ nào sao?” Lý Hồng Quân lẩm bẩm, anh ta cầm váy lên xem đường chỉ, “Hơn nữa chỗ chúng tôi nói là sẽ bao đổi nếu sản phẩm có vấn đề, không phải là bao trả.”
Nói xong, anh đưa qua cho Từ Sơn Tùng sờ thử váy.
Khi sờ thử váy, Từ Sơn Tùng liền phát hiện vấn đề nằm ở đâu.
“Váy này không phải chị mua ở cửa hàng chúng tôi, sao lại đến cửa hàng của chúng tôi để đổi?”
“Đúng vậy.” Lý Hồng Quân sờ thử cũng cảm nhận được, “Này căn bản không phải váy ở cửa hàng chúng tôi, sao lại bắt chúng tôi trả hàng hoàn tiền?”
Này thoạt nhìn thì giống như váy của cửa hàng bọn họ, nhưng thật chất không phải vậy. Váy của Kiều Hoa hai mặt đều được may bằng lụa tốt, tiền gốc cao, giá bán cũng cao, nhưng bù lại được đảm bảo về mặt chất lượng, không có khả năng xuất hiện tình huống hư hỏng được.
Váy của nhà máy lậu vì muốn chiếm thị trường mà tăng ca làm thêm, thành phẩm nhận được thì đường may thô ráp, chỉ thừa nhiều. Hơn nữa vì để lời nhiều, bọn họ chỉ làm lụa mặt ngoài, bên trong thì dùng vải kém chất lượng để làm lớp lót.
Mắt thường nhìn thì không khác gì lụa lắm nhưng khi sờ vào liền cảm nhận được đâu là hàng chất lượng.