Buổi chiều năm giờ rưỡi, tại nhà trẻ của xưởng dệt bông, bên trong lớp học không còn bao nhiêu bạn nhỏ cả, tính thêm cả Kiều Minh thì chỉ có ba bạn nhỏ.
Một bạn nam khuôn mặt rầu rĩ nằm bò trên bàn chơi đồ chơi, một bạn nữ cột tóc hai sừng trong miệng vẫn luôn lầm bẩm gì đó, cô bé cùng Kiều Minh đang ngồi trên ghế tạo thành hai thái cực khác biệt.
Cô bé cười hì hì, duỗi tay chọc chọc mặt Kiều Minh, “Cậu đừng buồn nha, tớ cảm thấy cậu giống như sắp khóc rồi đó. Không cần phải khóc đâu, mỗi ngày mẹ tớ đến tới đón tớ rất trễ, lần nào tới cũng là người cuối cùng đi về, tớ quen rồi, nên tớ sẽ không khóc đâu.”
Kiều Minh hít hít cái mũi, cậu nhóc không định trả lời cô bé, nhưng nghĩ đến ba mẹ mình, cậu nhóc vẫn phản bác, “Nhà của mình không giống vậy, ba mẹ mình đã đồng ý tới đón mình sớm nhất, ba mẹ mình không có gạt mình…”
“Kia, vậy vì sao ba mẹ bạn không tới?” Cô bé khó hiểu nhìn ra cửa lớp.
Kiều Minh ngẩng đầu trừng cô bé — Nhóc đã đủ thương tâm rồi, nhất định phải chọc vào nỗi đau của nhóc sao?
Đang muốn trả lời, ở ngoài cửa truyền tới âm thanh quen thuộc.
“Minh Minh!”
“Minh Minh.”
“Mẹ ~ Ba ~” Kiều Minh vất vả lắm mới nhịn được nước mắt, bây giờ trực tiếp như thác đổ xuống, “Ô ô ô ~”
“Mẹ ơi, ba ơi ~ Có rất nhiều bạn nhỏ được ba mẹ đón về rồi, chỉ có con… Ô ô, mẹ….”
Vốn dĩ nhóc cho rằng nhóc là bạn nhỏ hạnh phúc nhất, đột nhiên nhóc lại biến thành bạn nhỏ cô đơn nhất.
“Xin lỗi, xin lỗi Minh Minh. Ba mẹ vốn dĩ định tới đón con sớm trước nửa tiếng, nhưng trên đường gặp phải người xấu khi dễ anh trai đưa thư, là anh trai hay đưa thư của ông bà nội cho chúng ta đó, con nhớ không? Ba vừa mới cứu anh trai cho nên tới đón con trễ. Thật xin lỗi Minh Minh.”
“Xin lỗi con trai” Từ Sơn Tùng cũng thổ thẹn, anh ngồi xổm xuống hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cậu nhóc.
Đột nhiên nước mắt của Kiều Minh ngừng rơi, thậm chí bởi vì nín khóc quá đột ngột nên cậu nhóc nấc cục một cái.
“Cái gì?” Chớp chớp đôi mắt ngập nước, không thể tin được há miệng ra, “Thật, thật vậy sao ạ? Ba ba đánh người xấu, ba ba cứu anh trai đưa thư?”
Ba ba nhóc….Vừa mới làm anh hùng đi?
“Đó là thật nha. Mẹ có bao giờ nói dối con đâu đúng không? Ba ba xác thật mới làm đại anh hùng.”
Đôi mắt Kiều Minh bỗng chốc sáng lên, nắm lấy tay Từ Sơn Tùng, “ ~ Ba ba thật lợi hại!” Vốn dĩ trẻ con rất dễ khóc nhưng cũng rất dễ nín, lúc này lực chú ý bị hấp dẫn sang chuyện khác, cho nên Kiều Minh liền lôi kéo Từ Sơn Tùng nói chuyện này chuyện kia.
Trước khi đi về, Kiều Hoa cố ý hỏi cô giáo lớp Kiều Minh về tình hình đi học của con trai mình.
“Cô giáo Tề, Minh Minh nhà chúng tôi hôm nay thế nào vậy cô?”
Chủ nhiệm lớp là người phụ nữ trung niên tầm 40 tuổi có khuôn mặt hiền từ, lúc nào cô giáo Tề cũng cười tủm tỉm làm cho người khác cảm thấy gần gũi.
“Rất ngoan, tuy rằng Minh Minh không thích nói chuyện nhưng thằng bé rất nghe lời. Minh Minh không khóc cũng không nháo, nếu hoạt bát hơn một chút thì tốt.
Cô giáo Tề cảm thấy Kiều Minh không thể hòa nhập với những bạn nhỏ khác, nhưng trước khi nhập học, ba mẹ của trò Kiều Minh đã tới nói rõ việc Kiều Minh bài xích trường mẫu giáo, trước đó Kiều Minh từng đi học nhà trẻ nửa tháng nhưng sau mãi tới bây giờ mới đi học lại. Việc đi học lại một lần nữa là thử thách đối với một đứa trẻ, cho nên có thể hiểu được.
Cậu nhóc ở trong n.g.ự.c Kiều Hoa thẹn thùng, Kiều Minh mở to hai mắt nhìn cô gái Tề.
Cô giáo ở xưởng ươm tơ rất ôn nhu, âm thanh nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, mấu chốt là không hề hung dữ.
Cho nên ngày khai giảng hôm nay, tuy rằng nhóc buồn một chút nhưng so với hai năm trước thì vui vẻ hơn nhiều. Hơn nữa, hai năm nay tình cảm của ba mẹ ngày một tốt hơn nên tâm trạng của nhóc cũng khác khi đó, không còn đến mức khó chịu khi nghĩ đến việc phải đi học.
Kiều Hoa: “Minh Minh, mau tạm biệt cô giáo rồi chúng ta đi về.”
Kiều Minh nắm chặt lấy vạt áo của mẹ, một tay vẫy vẫy với cô giáo Tề, “Con chào cô con về ~”
Cô giáo Tề cười hiền từ, “Tạm biệt Kiều Minh, ngày mai gặp lại.”
Xoay người, nắm tay ba mẹ nhảy nhỏ đi ra nhà trẻ.
Trên đường đi, Kiều Minh không ngừng sùng bái nhìn ba mình, “Ba ba, ba đá kẻ xấu thế nào vậy ạ? Có phải kẻ xấu giống như kẻ xấu trong phim Hoắc Nguyên Giáp, bị đá bay sau đó nằm xuống đất khóc kêu ngao ngao không?”
Kêu ngao ngao? Làm như là chó không bằng, còn kêu ngao ngao.
Từ Sơn Tùng thấp giọng cười ra tiếng, nắn nắn tay nhỏ của con trai, giọng nói dịu dàng, “Đúng vậy, cũng không khác lắm.”
Cậu nhóc Kiều Minh vỗ tay hoan hô, ánh mắt nhìn Từ Sơn Tùng càng sùng bái hơn nữa, “Ba ba thật lợi hại, ba ba thật khỏe. Con muốn học võ giống ba.”
Từ Sơn Tùng bật cười, “Bây giờ con còn nhỏ, trước tiên ba dẫn con đi rèn luyện cơ thể trước, chờ khi con được tám chín tuổi rồi dạy con võ.”
“Dạ được ~ Từ hôm nay chúng ta bắt đầu rèn luyện cơ thể đi.”