Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 340



Vừa ra tới cổng trường, hậu tri hậu giác Kiều Minh mới phát hiện một chuyện, cậu nhóc vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y ba mẹ, “A! Cặp sách của con!”

“Ở đây chờ mẹ, để mẹ về lấy.” Kiều Hoa nhanh chóng quay lại lấy cặp cho con trai.

Cô bé ngồi với Kiều Minh khi nãy thấy Kiều Hoa vội vàng chạy vào, lập tức đoán được ý cô, cười tủm tỉm đem cặp sách củ Kiều Minh qua, “Đây ạ, đây là cặp của Kiều Minh, cậu ấy quên cầm về.”

“Cảm ơn nha em gái nhỏ.” Kiều Hoa vừa mừng vừa sợ, cô bé này rất thông minh.

“Không cần cảm ơn đâu ạ.” Nói xong cô bé giống như đã quen thuộc từ trước, hỏi cô, “Dì là mẹ của Kiều Minh sao ạ? Dì thật đẹp.”

Kiều Hoa sửng sốt một giây, tiện đà sờ sờ đầu cô bé, cười, “Cháu cũng rất đáng yêu. Hẹn gặp lại.”

“Tạm biệt dì.”

Nhìn theo Kiều Hoa rời đi, cô bé tiếp tục ngồi trên ghế kiên nhẫn chờ ba mẹ mình đến đón mình về.

Đi được một nửa, Kiều Hoa nhịn không được quay đầu lại vài lần, bật cười, “Aizzz, Sơn Tùng, cô bé kia thật ngoan, ba mẹ đón trễ như vậy cũng không khóc không nháo.”

“Mẹ, con cũng không khóc không nháo.” Kiều Minh tranh thủ nói về mình.

Kiều Hoa niết niết mặt con trai, cười nói: “Là, con chỉ buồn một chút thôi, không có khóc sướt mướt đúng không?”

Bước chân của Kiều Minh dần nhẹ nhàng, gật đầu, “ n, con chỉ buồn một chút thôi, nhưng mà thấy ba mẹ, con không còn buồn nữa.”

Từ Sơn Tùng khom lưng, đem con trai bế lên yên sau, trèo lên xe, một chân trụ xuống, “Minh Minh ôm chặt ba.:

Cậu nhóc lập tức ôm chặt lấy anh, còn không quên nói, “Con ôm chặt rồi ba, mau lên xe mẹ ơi.”

Từ Sơn Tùng không đưa hai mẹ con đi ăn trước mà anh chở hai người tới nhà mới ở khu Nam Hồ để xem tiến độ trang trí nhà mới.

Xuống xe, bạn nhỏ Kiều Minh như cơn lốc, chạy một mạch đến cửa nhà mới của bọn họ, vừa chạy, vừa quay đầu lại nhìn ba mẹ, không ngừng hối thúc, “Ba mẹ nhanh lên! Mẹ nhanh lên mẹ!”

“Xem con kích động kìa?”

Đi lên, cào cào cằm con trai. Kiều Minh híp mắt hưởng thụ trong chốc lát, cậu nhóc nắm lấy tay Kiều Hoa kéo, “Mẹ, chúng ta đã lâu rồi không tới, có phải nhà mới đã thay đổi rồi không?”

Nhóc đã thấy qua bản thiết kế của mẹ rồi, bên trong còn dùng màu nước để tô, rất là đẹp! Nhóc gấp đến mức không chờ nổi mà muốn ngắm nhìn nhà mới!

“Hai tuần rồi không tới, phòng chừng là thay đổi rất nhiều.” Vừa đi vừa nói, một nhà ba người đã tới lầu ba.

Nhà mới là căn 301, cách vách có một căn 302, nghe chủ tòa nhà nói chủ căn nhà 302 năm ngoài mới dọn vào. Trước đến giờ Kiều Hoa chưa gặp chủ căn nhà 302 bao giờ, phòng chừng đây là người đi làm sớm về trễ.

Từ Sơn Tùng tìm được đội thi công rất đáng tin cậy, đây cũng là đội thi công năm đó trang trí cho nhà mới của hai vợ chồng Lệ Ngọc.

Tuy rằng nửa tháng không tới, nhưng tiến trình thi công của đội cũng không hề chậm trễ, những việc nên làm đều nghiêm túc hoàng thành. Sàn nhà đã được lát xong, hiện tại chưa bỏ đồ vào, nếu sau này hoàn thành rồi nhất định sẽ rất đẹp.

Thiết kế độc đáo nhất của căn nhà chính là ban công ở phòng khách. Lối vào ban công được thiết kế thành hình vòm, chỉ dùng rèm để ngăn cách, bên ngoài ban công có kính pha lê vừa trong suốt vừa sang trọng, lại giống như thiết kế chống trộm thời hiện đại.

Chờ khi ngôi nhà được làm xong là sẽ bỏ đồ nội thất vào. Hiện tại, nhóm thợ mộc đã bắt đầu làm tủ quần áo cho Kiều Hoa, đây cũng là do vợ chồng Lệ Ngọc đề cử.

Kỳ thật, Điền Kiến Trung là hàng xóm của vợ chồng Kiều Hoa cũng là thợ mộc, nhưng hai người quyết định không tìm ông ấy vì Kiều Hoa không muốn cho người khác biết. Hai vợ chồng quyết định tìm thợ mộc bên ngoài, tận lực tránh phiền toái.

Dạo qua nhà mới một vòng. Chờ tủ quần áo, tủ chén làm tốt là có thể bỏ vào nhà. Nhưng mà muốn vào ở phải mở cửa thông gió ít nhất một tháng.

Hiện tại, sơn tường tuy không nhiều chất hóa học nhưng vẫn phải thông gió một thời gian.

Xem xong nhà mới, một nhà ba người mỹ mãn chạy tới tiệm cơm dùng bữa.

Trước khi mua nhà, tâm tư của Từ Sơn Tùng rất đơn giản, anh chỉ muốn cho vợ và con trai một cuộc sống thoải mái, muốn thỏa mãn tâm nguyện của vợ mình.

Còn bây giờ, khi chứng kiến ngôi nhà của bọn họ được trang hoàng đẹp như vậy, anh mới cảm thấy quyết định của mình là một quyết định vô cùng chính xác.

“Sơn Tùng, hai năm nữa chúng ta cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, cố gắng mua thật nhiều nhà ở đường lớn, về sau giá trị của chúng sẽ tăng lên không ít đâu.”

“Tăng giá?” Từ Sơn Tùng hoài nghi nhìn về phía cô.

Kiều Hoa gật đầu, “ n, nếu anh không tin thì có thể đi hỏi thăm tình hình nhà đất ở Hồng Kông. Bên kia đã bắt đầu rồi, nếu không có chuyện gì bất ngờ thì tương lại đại lục cũng sẽ phát triển theo hướng giống vậy.”

Tuy rằng anh không biết vì sao Kiều Hoa lại biết tình hình ở Hồng Kông, ai là người nói cho cô?

Nhưng quan trọng là, vợ anh muốn, “Được, để anh đi tìm hiểu thử.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.