Lưu Hiểu Hồng cười cười, gắp cho mẹ chồng một ít khoai tây sợi, “Mẹ, con với mẹ thêm mấy năm nữa là có thể hưởng phúc rồi. Mẹ có nghe Kiều Hoa nói không, lương văn phòng một tháng rất cao! Hữu Vi nhà ta cũng rất lớn hại.”
Bà cụ Phùng đã lớn tuổi răng không còn tốt, bà cụ dùng răng giả, lúc này ăn rau dính răng không thể gỡ ra được, bà cụ chỉ đành lấy răng giả ra, đi tới giếng rửa sạch rồi về ăn tiếp.
Vừa đi vừa nói chuyện, “Hữu Vi nhà chúng ta có tiền đồ. Coi như ba con, ông nội con, hai bác con…chết không oan uổng.”
Nói xong, bà cụ thở hổn hển, bà cụ Phùng nhìn Phương Hữu Vi nói tiếp, “Bà nội không hy vọng gì, chỉ mong cháu kết hôn sinh con, bà có thể an tâm xuống dưới tìm ba con….”
Lưu Hiểu Hồng tức giận nhìn mẹ chồng, “Mẹ, mẹ nói bậy gì đó, mẹ sẽ sống lâu trăm tuổi, mẹ đừng nói những lời không may.”
Bà cụ Phùng cười cười không nói nữa.
Trước kia, Phương Hữu Vi rất thích nghe mẹ và bà nội nói chuyện trong nhà, nhưng bây giờ nghe chỉ cảm thấy phiền.
Nhanh chóng ăn xong cơm, đứng dậy đi ra khỏi nhà, Lưu Hiểu Hồng thậm chí còn không kịp gọi cậu ấy.
Phương Hữu Vi vô thức đi vòng vòng ở các con ngõ, cậu ấy như cái xác không hồn lang thang không có mục đích.
“Hữu Vi?”
Phương Hữu Vi ngẩng đầu, liếc mắt một cái cậu đã nhận ra đó là Du Phồn.
‘Sao em lại ở đây?” Cậu ấy vừa mới ra tới, như vậy cũng quá trùng hợp rồi.
Mặt trời đã lặng, chỉ còn màu cam nhạt chiếu lên khuôn mặt của Du Phồn.
Du Phồn đi về phía Phương Hữu Vi, ánh sáng ở phía sau cô ấy như một nguồn năng lượng, cuối cùng hòa vào không gian rồi hoàn toàn biến mất.
Nhìn thấy Phương Hữu Vi, hiển nhiên là Du Phồn cảm thấy vui vẻ, mơ hồ còn mang theo chút kích động.
Trừ bỏ ở trước mặt Phương Hữu Vi, cô ấy ít khi nào thoải mái cười như vậy.
“Hắc! Em còn đang nghĩ làm sao gọi anh ra, không nghĩ tới anh tự động đưa tới cửa a.”
Vẫn là khuôn mặt thanh tú ấy, trên mặt là nụ cười tươi, hàng lông mi không ngừng chớp chớp. Tâm tình của Du Phồn rất tốt, cô ấy không chú ý đến cảm xúc của Phương Hữu Vi đang không tốt lắm.
Một tay xách theo túi nilon nặng trĩu, cô ấy giống như không cầm gì cả, tay kia còn đưa ra chọc chọc mặt bạn trai mình, “Sao choáng váng rồi? Mau cầm đi, cái này đều mua cho anh cả.”
Hậu tri hậu giác Phương Hữu Vi mới phát hiện Du Phồn cầm một cái túi rất lớn, cậu ấy ngây ngốc tiếp nhận.
Không chút đề phòng bị cái túi nặng kéo cho loạng choạng.
“Ha ha ha ~” Du Phồn cười rộ lên, âm thanh như tiếng sáo trúc, trêu ghẹo bạn trai mình, “Anh nên rèn luyện một chút. Chậc, cơ thể này sao xách được đồ nặng.”
“Mua cho anh? Là gì vậy?” Cầm có chút nặng, dứt khoát để trên đất.
Ngữ khí Du Phồn vẫn đùa giỡn như bình thường, ánh đèn đường làm đôi mắt cô ấy sáng rỡ, “Anh bây giờ là sinh viên nha, chuẩn bị đi học đại học rồi, nên mua cho anh chút đồ sinh hoạt.”
Nói thật, Phương Hữu Vi sống mười tám năm cuộc đời, lần đầu tiên cậu ấy thấy túi nilon lớn đến như vậy. Cái túi này có vẻ như có thể bỏ Kiều Minh vào bên trong luôn cũng được.
Miên man suy nghĩ, Du Phồn cũng không chê phiền toái, cô ấy đem đồ trong túi lấy ra. Quá nhiều đồ, nhiều đến mức Phương Hữu Vi không biết nên nhìn chỗ nào.
“Nha, cái này là dầu gội Uy Na Bảo em hay dùng, cái này tốt lắm.”
“Hai cái khăn lông, một cái để lau mình sau khi tắm một cái để lau mặt, anh đừng có lộn hai cái nha.”
“Cái này là dép lê, còn có tất cho trời lạnh. Bàn chải đánh răng thì hai cái, nửa học kỳ anh đổi một lần nhớ chú ý vệ sinh đó. Nga, đúng rồi, cái này nữa.”
“Đây là quần áo cho anh, em mua cho anh hai bộ, nhưng không biết số đo cụ thể nên em chỉ mua đại, nhưng chắc không rộng lắm đâu.” Cô ấy lấy ra ướm thử lên người bạn trai mình. “Kệ đi, cho dù rộng hay chật anh đều phải bận cho em.”
“Này nữa, bánh quy, điểm tâm, kẹo,...Mấy đồ ăn vặt anh thích đều có cả. Nhưng mà nó hơi nặng đó. Thôi không sao, coi như là để anh rèn luyện cơ thể.”
Du Phồn ngày thường không nói nhiều lắm thậm chí có thể nói là “cao lãnh” nhưng bây giờ cô ấy như bà mẹ già nói mãi không ngừng.
“Được rồi, em mua nhiều quá.” Một câu nói, hốc mắt đã đầy nước.
May mắn là bây giờ không còn sớm, bằng không cũng đủ mất mặt.
Du Phồn vẫn không nghe ra sự suy sụp trong giọng nói của bạn trai mình, “Nhiều sao? Em chuẩn bị vội nên chỉ có thể chuẩn bị cho anh một túi thế này thôi.”