Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 344



Phương Hữu Vi duỗi tay ra, tùy tiện cầm chai gội đầu lên, tuy rằng cậu ấy là nam nhân không gội đầu nhiều lắm nhưng nhìn cách đóng gói này liền biết đây là hàng xa xỉ.

Nhìn qua nhìn lại, vuốt v e cái bình, Phương Hữu Vi không biết trong n.g.ự.c mình có tư vị gì nữa.

“Rất mắc đúng không?” Ngữ khí vừa hỗn loạn vừa đau lòng.

Mua mấy thứ này đều dùng tiền, Du Phồn mỗi ngày đều bày bán rất vất vả, nhưng từ trước đến nay đều như thế, cô ấy đối với Phương Hữu Vi thật sự hào phóng.

“Mắc a, em có bao giờ dùng hàng rẻ tiền, cái này anh cũng biết mà.”

Thấy bốn phía không có người, Du Phồn nhón gót chân, kép cổ Phương Hữu Vi xuống, nhẹ nhàng đặt trên môi cậu ấy một nụ hôn, “Em thích ăn, cho nên muốn đối với anh tốt nhất, muốn mua cho anh đồ mắc nhất, không được a?”

Hương sơn chi quanh mũi làm cho gương mặt Phương Hữu Vi nóng lên.

Từ sau khi thi đại học, hai người gặp nhau rất ít, càng không nói đến những hành động thân mật như thế này.

Loại chuyện này, từ trước đến nay luôn là Du Phồn chủ động.

“Anh biết em thích anh, nhưng….” Cậu ấy thở dài, “Tiêu tiền ít một chút, sau này có bệnh thì còn có tiền phòng thân.”

“Được rồi, em không thích nghe anh nói mấy lời xui xẻo này đâu.” Du Phồn xua xua tay, hung hăng cắn lên má bạn trai mình một ngụm.

Ngẫu nhiên có người đi ngang qua nhìn hai người, hành vi lớn mật như thế này không khỏi làm cho trái tim của Phương Hữu Vi nhảy bùm bùm.

“Anh biết mà, từ trước đến nay em chưa bao giờ suy xét đến tương lại, chỉ cần hiện tại vui vẻ là được, về sau lại nói.”

Phương Hữu Vi vẫn trầm mặc, nhìn bạn gái mình hồi lâu mà không nói lời nào.

Cuối cùng, hậu tri hậu giác Du Phồn mới cảm thấy cảm xúc của bạn trai mình có chỗ không thích hợp, “Hiện tại anh có rảnh không? Chúng ta đi ăn cơm.”

“Anh vừa mới ăn rồi.” Phương Hữu Vi nói.

Du Phồn cười cười, “Không sao, anh đi nhìn em ăn cũng được.”

Thấy bạn trai mình vẫn thờ ơ, cô ấy bĩu môi: “Bạn trai à, sao anh không nói lời nào? Anh không nói là em đi đó nha!”

Du Phồn xoay người đi hai bước, nhưng bạn trai cô ấy vẫn không chút động tĩnh, lại đi thêm bốn năm bước nữa, cuối cùng cũng nóng nảy.

“Du Phồn!”

Phương Hữu Vi muốn nói lại thôi, sau một hồi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc, “Mẹ anh biết chuyện hai chúng ta.” Du Phồn sửng sốt một chút, cô thật sự không nghĩ tới chuyện này, “Khi nào thì biết? Sau đó thì sao, mẹ anh nói thế nào?”

Phương Hữu Vi: “Năm ngoái mẹ anh biết, anh đổi thành thi nghệ thuật cũng là vì chuyện này…Tóm lại chuyện có chút phức tạp, cuối cùng anh vẫn không nói với mẹ em là ai.”

Du Phồn cắn môi, mặt mày rối rắm thành một đoàn, “Tốt nhất là đứng nói, cho dù là mẹ của ai cũng không thể chấp nhận em…Khụ, dù sao thì đừng nói.”

“Được.” Phương Hữu Vi gật đầu, biểu tình như cũ, muốn nói lại thôi.

“Biểu tình của anh như vậy là sao? Anh có gì muốn nói với em hả?” Bởi vì đứng gần nhau, cho nên Du Phồn có thể thấy vẻ ưu sầu trên khuôn mặt bạn trai mình.

Nhìn cô ấy chăm chú hồi lâu, Phương Hữu Vi cười chua xót, “Mẹ anh nói….Muốn anh chia tay với em, tìm một người bạn gái là sinh viên.”

Chỉ một câu thôi nhưng đã đánh bay tâm tình của Du Phồn.

Cô ấy cười lạnh, hai tay khoanh trước ngực, “Cho nên? Anh muốn chia tay với em?”

Ngữ khí lạnh như băng.

“Không phải.” Phương Hữu Vi luống cuống, ấn bả vai bạn gái mình, ánh mắt kiên định, “Ý anh là, cho dù đi học đại học có gặp nữ sinh tốt đi chăng nữa, nhưng anh chỉ thích em.”

“Du Phồn, chờ anh, chờ anh học xong, tìm được công việc…Anh liền chính thức giới thiệu em với mẹ và bà nội.”

Càng nói ngữ khí của Phương Hữu Vi càng thêm kiên định.

Ánh mắt Du Phồn sâu như biển, yên lặng nhìn bạn trai mình.

“Hữu Vi, em chỉ hỏi anh một câu.”

Hai người trầm mặc nhìn nhau, cuối cùng Du Phồn nói trước.

Phương Hữu Vi: “Em hỏi đi.”

“Từ ngày anh làm bạn trai của em, có bao giờ anh nghĩ đến tương lai của chúng ta không?”

Ánh mắt Phương Hữu Vi lập lòe, mím môi: “Không nghĩ quá nhiều nhưng ngẫu nhiên vẫn nghĩ. Nhưng…anh không nghĩ được kết quả, bất quá,...anh muốn cùng em bên nhau.”

“Được, em đã biết.” Du Phồn hơi mỉm cười, cô ấy chỉ nhìn con đường dài phía trước, “Trời tối rồi, anh au về đi, chờ em nỗ lực kiếm tiền mua vé xe lửa tới trường đại học thăm anh.”

Tâm tình của Phương Hữu Vi rất phức tạp, “Du Phồn, anh thật sự rất thích em.”

“Em biết rồi, anh mau về đi.” Du Phồn cười, thúc giục Phương Hữu Vi.

Một con quạ đen bay qua, bóng hình của người thiếu niên dần lẫn vào bóng tối cho đến khi không nhìn thấy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.