Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 348



Từ đầu tháng mười, các món đồ gia dụng đã được đưa tới, sau khi sắp xếp đồ gia dụng, một nhà ba người Kiều Hoa lại quét dọn vệ sinh thêm một lần nữa. Ba người như những chú kiến chăm chỉ, từ từ đem nhà mới lấp đầy. Chỉ cần thêm một đoạn thời gian nữa là có thể dọn vào!

Hôm nay, Lý Hồng Quân dẫn theo bạn gái tới nhà ở khu Nam Hồ tham quan. Bạn gái của anh ta là một cô gái thẹn thùng.

Bạn gái Lý Hồng Quân ăn mặc đơn giản, tóc để thắt b.í.m hai bên, mỗi bên tóc đều được cột bằng dây cột tóc có gắn hoa cúc nhỏ.

Cô ta tầm mười chín hai mươi tuổi, mắt to mày đậm, khung xương khá nhỏ nên nhìn có vẻ mảnh khảnh. Nếu xét trên thang điểm mười thì được sáu điểm, còn khi trang điểm ăn diện có thể được bảy tám điểm gì đó.

“Cô ấy gọi là Trâu Anh Hoa.” Nói xong Lý Hồng Quân chỉ vào hai vợ chồng Kiều Hoa, “Anh Hoa, em nhỏ tuổi hơn bọn họ, gọi đây là chị Kiều Hoa, đây thì gọi là anh Từ đi.”

Anh Hoa gật đầu thuận theo, “ n, anh Từ, chị Kiều Hoa.”

Tìm chỗ nào được đồng chí nữ ngoan như vậy? Kiều Hoa chế nhào nhìn Lý Hồng Quân.

“Tới ngồi, tới ngồi.” Kiều Hoa vừa đánh giá vừa mời hai người ngồi xuống.

Đặt m.ô.n.g xuống ghế sô pha, chiếc ghế mềm đến mức hai mắt Lý Hồng Quân sáng lên, bàn tay ấn ấn ghế sô pha, “Này là ghế gì a, thật thoải mái, còn êm nữa. Anh Hoa, em mau qua ngồi thử đi.”

Nói xong, thì nắm tay bạn gái mình kéo xuống ghế, mạnh thêm một chút nữa thì đè ép con gái nhà người ta luôn rồi.

“Thoải mái không?” Lý Hồng Quân cười hỏi bạn gái mình.

Trâu Anh Hoa thẹn thùng gật gật đầu, nói, “ n, thật là mềm.”

Cô ta chưa bao giờ ngồi qua ghế giống này, bất quá, cái này là ghế thật sao? Vì sao cái ghế mà lớn như cái giường ngủ vậy a.

Lại nhớ đến khi hai người vừa vào tiểu khu, tên của tiểu khu này vừa trang nhã, vừa sang trọng,...Nha, hai vợ chồng anh Từ không phải là lãnh đạo đó chứ?

Thời buổi này, rất hiếm gia đình bình thường nào có tiền mua sô pha xa xỉ như vậy, thậm chí là không có. Nhiều khi cái ghế này gia đình khá giả một chút còn chưa từng thấy chứ đừng nói là người trong gia đình bình thường.

Cậu nhóc Kiều Minh vui vẻ cởi giày nhảy lên sô pha, Lý Hồng Quân ôm người vào lòng, xoa nhẹ đầu cậu nhóc.

“Tiểu Bảo Bối đúng là sướng mà, lúc chú còn nhỏ không có sướng được như cháu đâu a. Cháu bây giờ vừa có phòng riêng, mỗi tháng còn có quần áo mới, còn được ba mẹ thương nữa.” Kiều Minh nghiêng đầu, lanh lợi nói: “Vậy chú cũng cố lên, để sau này Tiểu Bảo Bảo của chú được ở trong căn nhà lớn.”

“Ha ha ha ~” Đứa nhỏ này thật sự lanh lợi, còn hiểu rất nhiều chuyện.

Cảm thán rồi lại cảm thán, Lý Hồng Quân thoải mái nằm xuống, than thở, “Đúng là thoải mái thật sự, ghế này bao nhiêu tiền vậy?” Chắc chắn là không rẻ rồi.

Quả nhiên ~

“Hai trăm đồng, nhờ người ở tỉnh mua.” Chi phí vận chuyển là 30 đồng!

“Mua không uổng mà, nằm sướng quá đi mất.” Mắc thì mắc thật, nhưng mà tiền này tiêu đáng.

Nhìn bốn phía xung quanh khắp nhà, không chỉ có sô pha, ở đây không có món gì là xấu cả.

Ban công nằm phía nam, bởi vì không kéo cửa lại cho nên rất sáng sủa, ban ngày hoàn toàn không cần bật đèn.

Lại nhìn đèn treo trần, vô cùng đơn giản mà tinh tế, vừa ưu nhã vừa độc đáo. Phòng khách và phòng bếp ngăn nhau bởi cửa kính, ở giữa còn có phòng để ăn ăn cơm! Trên bàn cơm cũng có đèn treo.

Đúng thật sự là nghệ thuật, từng chi tiết đều được làm tỉ mỉ!

Nhớ lại đến cái bóng đèn vàng của nhà mình, thậm chí có một vái người hàng xóm của mình không có điều kiện chỉ có thể dùng dầu hỏa, Lý Hồng Quân không khỏi cảm thán. Đúng thật là nhìn lên không bằng ai nhìn xuống không ai bằng mình….

Dựa theo thẩm mỹ của Lý Hồng Quân mà nói, đây không phải là nhà của một gia đình bình thường có thể ở, đây là cung điện hoặc là nơi cho lãnh đạo cấp cao ở a!

Líu lưỡi vỗ vỗ vai Sơn Tùng, mắt đảo một vòng căn nhà, “Vợ của cậu thật lợi hại, thật giỏi. Về sau tôi cũng sẽ trang trí nhà tôi giống thế.”

Phục chế lại hoàn toàn!

Nhớ tới gì đó, Lý Hồng Quân nhỏ giọng hỏi Từ Sơn Tùng, “Kia, tiền trang trí hết bao nhiêu vậy?”

Từ Sơn Tùng liếc Lý Hồng Quân một cái, khẽ giơ hai ngón tay lên, “2”

“Tê ~” Lý Hồng Quân lập tức trợn tròn mắt.

Thôi thôi, làm giống một nửa là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.